Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

another

facebook toàn những thứ màu hồng vui vẻ, blog toàn những thứ màu trắng than van.
lại rơi vào 1 đợt căng thẳng trầm cảm khác,
mặt lại đầy mụn và lại sút cân thảm hại, không biết có khi nào thành 40kg không.
bây giờ sẵn sàng bỏ công việc ở đây để làm nơi khác với mức lương 6tr, điều chưa bao giờ chấp nhận trong đầu trước đó.
một điều may mắn là hiện tại không thù ghét khó chịu với một người nào cụ thể, chỉ mệt mỏi với công việc và chán ngán với môi trường hiện tại.

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

.

nó giống như việc bạn cầm 1 con dao xẻ thịt mình, sau đó bạn bắt mình nhìn thẳng vào những thớ thịt thớ gân, máu me đó đi, rồi bạn bảo mình bởi mình có sẵn liều thuốc làm lành, bởi mình đã học qua cách điều chế thuốc đó nên mình phải trải qua nó.

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

bình an dưới thế cho người thiện tâm

bạn chạy lên Phan Rang gặp mình chút chuyện,
mình hẹn gặp ở chợ cho dễ tìm, đến nơi mình thấy người bạn vô tư vui cười của mình vẻ thất thần chán nản,
bạn bảo mình ngồi xuống vỉa hè với bạn, nhìn người qua lại, nhìn thế sự đông vui, nhộn nhịp,
rồi bạn kể, 
rồi bạn khóc,
giữa đường,
giữa chợ,
mình không bình luận gì cả,
mình thường như vậy,
mình không hay tỏ thái độ cho người khác,
nhưng bạn không biết là mình đã chảy nước mắt,
mình không chịu được sự bất công, vô lý và kì thị,
mình cố tỏ ra bình thản khi nghe,
mình nói lảng sang chuyện khác nhằm chuyển suy nghĩ của bạn sang những việc khác, những điều tốt đẹp dễ chịu hơn,
mình muốn ôm bạn và vỗ về bạn, là không sao đâu, mọi việc rồi sẽ ổn,
nhưng mình không làm, mình không muốn bước thêm một bước,
tối đó mình không ngủ được và sốt đến ngày hôm sau,
cơ thể mình khi gặp phải những chuyện như vậy đều phản kháng qua thân nhiệt và bao tử.
mình mong bạn không gặp phải những chuyện như vậy nữa,
mình nhớ tới câu của em "làm người tốt quan trọng hơn làm người giỏi"
làm người tốt thật khó!

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

buồn viết (giống cấu trúc buồn ngủ)

(đang trong cơn buồn viết, không có câu chuyện)

buồn viết I

Ngày cuối tháng chín,
quyển sổ chi chít chữ những bài thơ,
tháng chín hết rồi mà chưa ai đánh thức
điện thoại upgrade lên ios mới
mất tất cả hình làm kỉ niệm bấu víu mấy nay

Thấy em Lan Lann tự hỏi tháng chín đã chín chưa,
nhìn lại mình hình như không thèm chín
tự cười cả trăm lần đọc bao nhiêu là sách
mà không hiểu mãi mãi nghĩa là không bao giờ.

Có bài thơ thấy bảo chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm.
giật mình ừ đúng mình còn quá trẻ
thúi điên dặn mình, này không phải tám hai đâu nhé
mày nhớ chưa, mới hai tám thôi mà.

không muốn quẩn quanh trong mớ kén tằm
nên trong mỗi phút giây luôn tự hỏi
mình đã cố gắng đủ chưa…

buồn viết II


rồi thì cũng phải tự mình thương lấy mình thôi

làm gì có ai đứng ra sống giùm người khác
trong đầu cứ hay quẩn quanh câu hỏi
sống để làm gì?
cuộc sống có khó không?
Mẹ nó chứ, tất cả bọn đàn ông
chẳng hay ho gì
chỉ là những thằng trẻ con trong hình hài người lớn
đạo mạo chở che cây tùng cây bách
thật thế không, hay chỉ vì tính hiếu thắng của các anh?!?

buồn viết III


trải qua những ngày này thật khó khăn

em phải tự nhắc mình không còn anh ơi gì nữa cả
việc gì đến cũng phải tự mình giải quyết
không được khóc hay than thở với ai

tiếng nấc nghẹn ngào em có thể nuốt ngược vào trong

nhưng nước mắt thì không sao điều khiển được
em khóc khi đang lái xe, khi nằm 1 mình trong phòng trống
khóc trong thang máy, hay nhìn quanh chẳng có ai.
những ngày này sao khó quá anh ơi!

buồn viết IV


em tự dặn mình không còn cách nào khác đâu

là phụ nữ phải giữ mình mạnh mẽ
phải biết sống khi không còn điểm tựa
dù nhiều khi em như con dụ xoay vần

em mong rằng rồi cũng sớm qua thôi

sóng gió bão gầm trong con tim bé nhỏ
em mệt mỏi vì thấy mình yếu đuối
em sợ quá chừng cuộc sống không anh.

buồn viết V


những ngày này em ước có một bờ vai thôi

ngồi im cho em tựa đầu vào và khóc
em mệt lắm cứ phải kìm không phát ra tiếng nấc
mà nước mắt cứ chảy hoài rồi lại lén lau đi
đến khi nào em mới có thể hết sân si
hài lòng với mình và bình yên dù ngoài kia trời đầy giông bão
tìm thấy nửa kia sao mà quá khó
gặp được anh nhưng không phải của em rồi.

buồn viết VI


em phải làm sao cho hết những ngày tháng này đây?

trong đầu em lúc nào cũng là khuôn mặt anh, nhìn quanh đâu cũng thấy anh, tai lúc nào cũng nghe những câu anh đã nói
dấu ấn của anh trong tim em quá lớn
em không biết cách nào xóa nó như chưa hề đau
em phải sống thế nào những ngày tháng không anh?

buồn viết VII


tự nhủ đau đớn cũng trải qua 1 phần đường rồi

thêm một chút rồi cho hoàn tất
không biết làm thế nào em trốn mình trong công việc
đàn ông với em giờ thành 2 từ đáng sợ
nhưng em vẫn không ghét anh...
tự an ủi thứ gì rồi cũng sẽ qua thôi
everything will be good in the end of it
if it is not good then the end is not that
thời gian ơi xin chìa tay cứu rỗi cảm xúc em.

buồn viết VIII

ai bảo sinh ra làm một mụ đàn bà
bị huyễn hoặc là đấng tạo hình cho thế giới
bị dồn lên vai biết bao nhiêu trông đợi
nhưng với chàng phải tỏ vẻ ngu ngơ
ôi đàn bà ơi phải cố gắng đến bao giờ
mới có thể vừa lòng bọn đàn ông khốn nạn

nên mới bảo sau này có sinh con gái
đàn bà sẽ phải thương chúng nhiều hơn.

(sến thấy mẹ)




Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Huế tháng 5, dịu dàng và thơ mộng

Chữ sau khi từ Huế về, từ sổ tay, chả biết viết lúc nào.

Trước giờ không để ý nhiều đến Huế,vì giọng nói nặng trịch nghe qua tivi, lại thấy nó cứ sến sến. Vậy mà lần đi Huế tháng 5, làm thay đổi cái nhìn toàn cục.
Huế nhẹ nhàng không phô trương, Huế dịu dàng hiền hòa lắm, những con đường nhỏ, rợp bóng cây xanh, lặng lẽ và khiêm nhường.
Ở Huế quán hàng ăn nhiều vô kể, thứ gì cũng rẻ, đến bất ngờ, dường như nhà nào cũng kiếm một món gì đó bày ra bán,vài củ khoai lang, khoai mì, xoon bún bò, dĩa bánh bèo, bánh cuốn, miếng chuối chiên, nồi chè, mâm bánh khoái…Tôi phải hỏi chị, nhà nào cũng bày ra bán, mỗi thứ vài ba chút như chơi đồ hàng, có lời không hả chị?” “họ bán có phải vì lời đâu, mà giờ còn bán còn vui, đến tháng mưa, đến mùa lũ, không bán được đâu hề”.
Về Huế, cả thành phố thấm đầy mùi tâm linh vì đúng ngày Phật đản, quán bán đồ mặn đóng cửa gần hết, tối đến, nhà nào cũng bày 1 mâm cúng trước sân, đốt hương, vàng mã khấn vái cho những linh hồn khuất mặt khuất mày. Chắc là người thân của họ, và cả những vong linh vất vưởng không được thờ cúng trong một gia tiên nào (nhiều trong số đó từ tết Mậu thân).
Thành phố những ngày này như sống chung với những linh hồn người chết, sống chung với quá khứ huy hoàng và đau thương, thành quách cung đình và những cái tên đầy màu quý tộc còn in đậm quá khứ vàng son, và còn của nhiều bức tường lỗ chỗ ghim đầy dấu đạn, của chiều đi qua bãi Dâu thấy mẹ vỗ tay reo mừng chiến tranh, chị vỗ tay hoan hô hòa bình; của tiếng ca Khánh Ly trầm than vang vọng khắp ngõ ngách trong kinh thành xưa.
Có hẳn một nhà trưng bày giới thiệu của bác Lê Bá Đản hiện đang sinh sống ở nước ngoài và điêu khắc gia Điềm Phùng Thị (các tác phẩm rất đẹp). Mà không có nhà lưu niệm nào của Trịnh Công Sơn. Huế vô duyên và kì quái vậy sao?!?
--- đến đây không thấy chữ nữa,hình như xé tờ tiếp theo làm nháp rồi ----


Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

tào lao - 2

- nhiều lúc em chả muốn suy nghĩ nữa, quá nhiều suy nghĩ chạy lòng vòng trong đầu em.
- ừ anh cũng thế, có lúc anh cứ muốn ngăn suy nghĩ của mình lại.
- hay là buổi tối mình sẽ cất đầu đi, bỏ vào tủ, khóa lại. Sáng mai đi làm, có hôm mình sẽ quên đầu ở nhà, mình cứ đi thênh thang như thế, áo quần rất chỉn chu công sở nhưng không có đầu. 
- thế nhỡ sếp bắt gặp lại hỏi, đầu mày đâu? sao mày đi làm mà không mang đầu theo.
- dạ... dạ. (định giơ tay lên gãi đầu nhưng quên mất để quên đầu trong tủ rồi!)
- chắc tao phải nói HR đưa thêm vào nội quy lao động, đi làm không được quên mang đầu.

(đối thoại với nhóc ngố, may có em- đời còn dễ thương)

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

tào lao -1

hắn thấy hắn đang từ từ gói con tim mình lại bằng miếng vải trắng hẹp và dài, đó là hình tượng cho lời bài hát "giấc mơ xưa khăn phủ vành sô". Hắn đang dùng chiếc khăn sô gói trái tim của hắn lại, trái tim đập từng hồi yếu ớt, như trái tim heo hắn hay thấy trên mấy sạp hàng thịt.
It's damm hurt. Why me? - Because you allow. Đó là cuộc trò chuyện giả định nếu bạn hắn biết tình cảnh của hắn, because you allow ,...thế là nó vang vọng mãi trong tâm trí hắn rồi.
Hắn ước chi có thể dồn mớ đó vào 1 góc, vẫn làm việc sinh hoạt bình thường và hơn cả bình thường, cho dù từng chất độc lan tỏa ra từng thớ thịt, từng mạch máu, hắn cảm nhận được tất, và hắn vẫn hoạt động bình thường.
hắn thấy hắn mạnh mẽ đến nỗi, một ngày hắn không còn thấy đau nữa, hắn đưa cặp mắt ráo hoảnh nhìn, và nhún vai bỏ đi, cảnh tượng đó làm hắn đắc thắng làm sao.
sáng nay hắn mới nhận ra bờ vai hắn bé!

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

lan man (21)

có 1 sự khác biệt nhẹ (trendy dùng từ hiện nay nó thế)
hôm nay thấy thừa năng lượng đến bức bối, muốn có nơi nào để xả ra.
cục thuế làm mình nổi điên, gọi điện bảo được, đến nơi bảo không, lượng adrenalin tăng đột biến.
hôm qua làm quiet time đúng cách, mọi việc trở nên nhẹ nhàng,
hôm nay sai cách, lại vào vòng luẩn quẩn (hay lẩn quẩn mới đúng ?!?)

em là máu của anh, đó là 1 câu nói dối (đúng hơn là 1 câu nói dối kinh điển và lòng tin kinh điển của những mụ đàn bà)

và đoạn đối thoại với nhóc ngố

- E: gặp nhau phải có ám hiệu. A đặt đi.
A: bánh xèo.
E: trời ơi, đã bảo ám hiệu thì phải khó đoán, chứ sao dễ òm vậy. Ám hiệu thế này, Em: kĩ sĩ và hoa hồng; Anh: A là hoa hồng
A: ok
(thế là bằng ngố được kiểm chứng và xác nhận, con giai lại tự nhận mình hoa hồng)

- A: A sắp nguy hiểm rồi nhé, a sắp đọc 50 sắc thái, em hãy cẩn thận đấy
E: eo ôi, sợ quá!
(tiến sĩ giấy, rành rọt mọi thể loại lý thuyết)