Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

tình . tình bằng


Có lần dặn bé My khi nó kể về cậu. Mình nên biết người nào thương mình thiệt, người nào giả bộ. Hông phải để xin xỏ gì người ta, mà để trân quý cái tình người ta dành cho mình. Được 1 tấm chân tình của người khác dành cho, quý giá lắm. Dù người ta là ai đi chăng nữa.

Đêm nào cũng nghe sách nói trước và trong lúc ngủ (ở 1 mình mà). Cuốn nghe thường xuyên nhất dạo gần đây là Tự truyện Trần Văn Khê. Điều lôi cuốn đầu tiên là cách hành văn và thứ tiếng Việt xưa chưa cập nhật của 1 người xa xứ mấy mươi năm, rõ ràng, giản dị và dễ hiểu. Thứ nữa là nhân cách sống của bác. Không phải là tài hoa và sự nổi tiếng của tác giả thu hút Vy tui . Mà từ những hành xử và suy nghĩ đời thường của nẫu: bất cứ khi nào biểu diễn nhạc cụ dân tộc, tôi đều mặc áo dài, nhiều người chê tôi thủ cựu, nhưng tôi vẫn giữ lề thói đó (chuyện mặc áo dài dân tộc); ...là người đàn ông trong gia đình, điều đầu tiên và quan trọng nhất phải biết bảo vệ vợ con mình hết sức (chuyện tiến thóai lưỡng nan trước cầu xin khẩn thíết của cô Ba đang bị lao ở giao đọan cuối muốn gặp mặt cháu Hải); tôi rất vui vì có thể làm tròn yêu cầu của Liên Hợp Quốc vừa không phải nói dối nước bạn (chuyện được mời hát ca ngợi lãnh tụ Bắc Triều Tiên)...

Đến nay có 2 lối văn gặt gi Nam bộ tui 'liked' là Bác Khê này (nhờ Tự tuyện Trần Văn Khê) và cụ Sển nọ (nhờ Sài Gòn tạp pín lù). chị Tư tui tính riêng nha.

Bác Mike có lần nói với tụi interns, điều quan trọng nhất không phải tụi con học những giá trị của IOFC được đến đâu, mà là tình bằng hữu của tụi con, việc tụi con từ khắp nơi trên thế giới cùng về đây, rồi có cơ duyên sống với nhau trong mấy tháng qua, giờ cùng ngồi lại đây thành bè bạn. You are friends not because what title you have, how intelligent you are, how much money you can make, but because who you are.

Xuân tràn muôn lối, mọi người vui với thân phận mình và giữ lấy tình yêu, nha!

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Bám đất



Tập nhìn mọi thứ với tư thế công minh nhất, đừng để kiêu hãnh, định kiến, tự ti, tình cảm...xen vào, như câu hay tự nhắc nhớ: nhìn mọi vật với ánh mắt trẻ thơ, tất cả mọi sự việc đều tươi mới.

Thấy con người ta cười nói, họat động, yêu và sống, đâu biết người ta có vững không. Như nghệ sĩ Thành Lộc nói: nhìn 1 người, như 1 cái cây, đâu biết rễ của nó bám đất cỡ nào.

Những cơn mộng mị hằng đêm hành hạ nó ghê gớm. Cái gì trốn tránh lẩn quất trong suy nghĩ ban ngày là ban đêm sầm sập nhảy vào giấc mơ tung hòanh mặc sức. Nhiều khi thấy như Lý Đức gồng mình gồng mình. Rễ của nó có bám sâu hay không???

...bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa.

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

X-mas-in-the-air

Người ta có nhiều cuộc đời, cuộc đời trên dán mắt vào máy vi tính ở PBcom, cuộc đời một mình Unit 2706 Ayala, cuộc đời hội hè tụ tập thơm cay bên 3803 Ayala, cuộc đời mồ hôi tươm áo bên công viên Valero, cuộc đời tòan tiếng Bông tiếng Qua của 14I Lafayette1. Lâu lâu, người ta thêm vô cuộc đời chút mắm muối bằng vài chuyến đi lang bạt, vài chuyến về phép thăm đất mẹ.
Ờ, người ta có nhiều cuộc đời. Mong cho người ta thấy đời đáng sống!

Người ta mà cứng rắn, là người ta tự đi trên con đường của mình, cứ lầm lũi đi, lầm lũi bước, vì đó là con đường riêng của người ta mà. Khách bộ hành trên con đường đó invisible hít. Khác nhau mà người ta.

Tui dặn người ta, người ta tự cheer người ta up đi, nhìn qua nhìn lại, có ai đâu. Ai cũng phải sống cho bản thân mình trước. Mình có đầy mới đổ cho người khác được, mình có vui mới làm người xung quanh vui lây lan, mình có bình an mới làm người đi cùng thấy bình an.

Đang enjoy laidback day-off, viết linh tinh vài dòng.
Christmas is in the air.
Mọi người bình an. Chúc kính chúc!

Thứ Bảy, 18 tháng 12, 2010

Anh Nhiệm


Đánh cầu dáng phải vững, tay cầm vợt không lỏng lẽo, đánh ngay trọng tâm ( 7 nghệ sĩ dặn). Còn con người ta, biết con người ta vững nhất là lúc nào không, là khi trong mình đầy tình yêu thương. Thương cha mẹ, thương bạn bè, thương đồng nghiệp, thương thương thương...

Tui may mắn được làm chung với anh Nhiệm cho món Digital Marketing (và không may mắn là chỉ làm được với ảnh trong 1 thời gian ngắn). Điều đọng lại lâu nhứt, sâu nhứt trong tui về ảnh là thái độ với nghề. Ảnh là giám đốc, mà không bao giờ đứng trên danh xưng đó. Khi nào chỉ bảo tui điều gì, câu ảnh hay dùng là, Như anh làm chăm sóc khách hàng hơn 10 năm nay...Vì xưa giờ anh chỉ làm về chăm sóc khách hàng, nên anh có kinh nghiệm là...Mình làm nghề chăm sóc khách hàng, mình nên...
Chăm sóc khách hàng với ảnh như 1 đạo giáo mà ảnh là tín đồ thiệt ngoan. Khi người ta yêu nghề, không gì làm con người ta chùng bước. Khi người ta được đặt vừa chỗ,  dường như người ta lớn tầm hơn. Thật thích (và chút ngưỡng mộ) cho cách nói này, vì chăm sóc khách hàng đúng là bản chất nghề của ảnh (dù toàn khách hàng bỏ sĩ, mấy công ty bự ự ự). Chức giám đốc giống như món đồ đẹp, lâu lâu hứng chí cầm lên coi, phủi cho bớt bụi rồi bỏ xuống làm tiếp.

(định chưng hình của ảnh lên minh quạ nhưng mà chưa xin phép ảnh nên thôi, để lại cái tên thôi hén, sếp mình ngày xưa nà: Phạm Hòang Thái Nhiệm)

Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Không có gì

Quẫy đạp trong kén để thoát mình bay ra hay chỉ cần bình yên như cây cỏ.
Đã có khi: ngủ vùi, đau bao tử, thấy như bị ai đấm thốc, 
cảm giác não khô trơn không còn giọt máu, bụng đau cồn.
Ta đang ở đâu?Ơ nơi này, nơi đó... 
Lòai người đang chạy theo thứ gì thế kia? 
Ta đang viết gì đây? 
Ta là ai, ngơ ngác 
Sao ta lại có những câu hỏi này? 
Ta có thể bỏ đi tất cả và ung dung, như trên đời này chỉ có ta? 
Ta có thể cứ lẳng lặng mà đi tới, đi tới...? 
Ta đừng bao giờ chạy theo hư danh, ta đừng phục tùng cho những cái không thật. 
Ta hồn nhiên, rồi ta sẽ bình minh. 
Ta cứ nhìn đời bằng con mắt trong. 
Đôi khi ta thấy con người thật lạ lẫm.
Ta sẽ bỏ dần những sân si.
Và khi đó, ta về,
với ta!

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Be honest



!Lại một lần nữa viết lên đây lời cảm kích cho việc Nàng đi qua đời tui. Cảm thấy như mắc nợ Nàng. Tui cầu chúc cho Nàng the very best. Vì Nàng xứng đáng hơn ai hết.


!Do you think that Honesty is the best policy, ít ra thì sếp bự cũng cho mình thấy họ đặt điều này lên làm nhân tố quan trọng trong việc đánh giá nhân viên (HR year-end review). Làm gì thì làm, cần có giá trị đúng trước đã. Rất vui vì điều đó...
(bất cứ lúc nào nói về tính trung thực, cũng nghĩ tới câu này của chú TOU Trần Đình Dũng ('lén' xin phép chú cho con trích câu của chú mà chưa được cho phép-xin lén mà, sao biết mà cho): “Đã nhiều lần bố nói với con, nếu con giàu, sẽ có người giàu hơn, nếu con giỏi sẽ có người giỏi hơn, nhưng nếu con trung thực sẽ chẳng có ai trung thực hơn con. Sự trung thực là giá trị sống của con người và là bản lĩnh sống của chính con, dám đối diện với nó là sức mạnh của bản ngã, không phải ai cũng làm được”- từ Quà Của Bố


!Tui thấy có người chạy theo những thứ hào nhóang bề ngòai hay cố quên đi ngày tháng mình từng trải qua, như vậy chẳng phải tự chối bỏ bản thân mình sao? chẳng phải bất hiếu cha mẹ cho ta hình hài hơi thở và nuôi dạy ta khôn lớn sao? chẳng phải vô ơn với những người thương yêu ta sao?


!Sự đơn giản là tuyệt mỹ của cái đẹp, tui thấy vậy đó. Tui trân trọng những gì thuộc về bản chất, những ai trung thực, những vật đơn giản, những dân tộc biết giữ đặc trưng.


!Thiệt ra, cuộc sống có thể rộng lớn và dễ chịu hơn nếu con người không đánh đố nhau như thế!

Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Con gái

. Nếu có 1 đứa con trai và 1 đứa con gái, sẽ thương con gái hơn. Vì là con gái, rồi sẽ gánh bao nhiêu lo toan suy nghĩ. Với bạn bè, với người thân quen cũng vậy, sẽ thương mẹ hơn, em gái hơn, bạn gái-chị gái hơn. Đọc đọan thơ của Lâm Thị Mỹ Dạ mà em này trích trên blog ẻm, càng thấy, ờ, phải thương con gái hơn đó!


Tự mình phải hiểu mình thôi
Làm thân con gái một đời
Buồn lo lẩn vào trong mắt
Nụ cười vẫn nở trên môi


(Hổng biết sao con bé 21 tuổi mà suy nghĩ sâu đến lạ lùng)
.  Live fully in the present, sao đuợc hả trời, đi chơi mà KPI, rồi review cứ lởn vởn trong tâm trí. 
. Thật ra tất cả mọi thứ có thể gọi là kỹ năng, kể cả sự dũng cảm.
. "You have to be strong enough to say if the culture doesn't work, don't buy it. Create your own." (Morrie) 
BE STRONG AND LIVE FULLY!

Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Detach

(Jack Lemmon-major acting role as Morrie Schwartz)

This idea from Tuesdays with Morrie sounds interesting so I wanna record it down somewhere rather than let it float away after finishing the book.

"Yes. Detaching myself. And this is important - not just for someone like me, who is dying, but for someone like you, who is perfectly healthy. Learn to detach." 

He opened his eyes. He exhaled. "You know what the Buddhists say? Don't cling to things, because everything is impermanent." 

But wait, I said. Aren't you always talking about experiencing life? All the good emotions, all the bad ones?

"Yes."

Well how can you do that if you're detached?

"Ah. You're thinking, Mitch. But detachment doesn't mean you don't let the experience penetrate you. On the contrary, you let it penetrate you fully. That's how you are able to leave it."

I'm lost.

"Take any emotion - love for a woman, or grief for a loved one, or what I'm going through, fear and pain from a deadly illness. If you hold back on the emotions - if you don't allow yourself to go all the way through them - you can never get to being detached, you're too busy being afraid. You're afraid of the pain, you're afraid of the grief. You're afraid of the vulnerability that loving entails.

Bản chất


Hồi cấp II, cấp III, mỗi lần kiểm tra công thức định lý tóan học, vật lý mà tui không thuộc, không nhớ, cậu N. dạy: Học cái gì con cũng phải hiểu được bản chất của nó, như vậy mình mới không bao giờ quên được. Bản chất của cái kéo cắt được vật khác là đòn bẩy, của máy sấy quần áo là lực quay ly tâm...Hầu hết mấy thứ đó giờ tui quên ráo trọi (tự thú là không có khiếu mấy môn tự nhiên), nhưng mà câu nói của cậu, tui nhớ quài. Tới giờ còn đang loay hoay ngó nghiêng tìm kiếm cho đúng bản chất của các sự việc.

Tui thích đọc blog Tún Anh, hổng phải tại vì bản là người tui thương mến, mà vì tui thấy bản lúc nào cũng cố gắng hướng đến bản chất của mọi sự việc (mà bản hay dùng ngữ "chân giá trị" hay "thật chất")

Tui - 1 cá thể trong xã hội quánh giá con người qua những accessories, cách tiêu tiền, sự công nhận, xởi lởi, vỏ bọc hạnh phúc,... trong hành trình tìm về bản chất (theo cách nhìn của tui) như đang lội ngược dòng.

Nhiều người trẻ, phải tự quây cho mình bao nhiêu lớp kén, tự bôi cho mình bao nhiêu phấn son, tự đúc cho mình bao nhiêu sáp tượng, cho vừa với ánh mắt hài lòng và ngưỡng mộ của người quen biết.

Ví như Facebook, bao nhiêu phần trăm là chia sẻ chân thành, bao nhiêu phần trăm là show hàng chờ chú ý, bao nhiêu phần trăm là thực sự quan tâm, bao nhiêu phần trăm chỉ là tò mò cho biết ( không có ý ám chỉ ai nghen)

Chân giá trị của 1 con người thể hiện bằng chính bản thân người đó (không qua khúc xạ của vật ngoài thân), sẽ được nhìn thấy sau 1 thời gian, dù sớm dù muộn.

Thêm : khó không chỉ trong việc tìm ra/ nhìn thấy bản chất, mà còn trong việc sống sao cho đúng bản chất chính mình (mà không phải che đi, không sợ người khác chê cười khi nhìn thấy), không làm bản org của mình mà đi làm bản fake của 1 người nào đó thì ...thôi luôn đi.

Ừm, đừơng còn dài, còn dài...

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Không có tựa đề


Có vài phút trong ngày tự nhiên thấy hụt hơi. vàng-thau trắng-đen thiệt-giả lẫn lộn tuồm luôm. Nhưng mà trấn tĩnh nhanh thôi, suy nghĩ đơn giản 1 chút, vô tư vô tâm 1 chút để cuộc sống dễ dàng hơn. muốn.là.được.

Có thiệt là sự chân thành sẽ thắng và cuối cùng thì cũng được thấu hiểu không. Có không đó chaaaaa? Ai biết trả lời giùm tui cái.

Nói vậy thôi chớ tui cũng đủ tuổi lấy chồng gòi, tui phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của tui và những thứ tui đã làm chế. Có điều tui vẫn giữ quan điểm của mình à nha: All the comparisons are BS.

Tui nhớ có lần Quỳnh Trang (1 bạn giỏi ơi là giỏi thời đại học) cho tui câu này:  Ngẩng cao đầu mà bước, ít nhất là để nước mắt đừng rơi xuống. 


Ô kê!

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

My own English


Never set yourself higher or lower than others.
Everyone is good at different things, have strength in different sides.
Each of us are special and unique in our own way.
We have different purposes in life, we have different things to make us happy.
All the comparisons are BS.

You know what, I am not good at describing . That 's why most of my entries in this blog are short. Usually I do not tell you what I did, where I visited, what our 'gang' was talking about. I supposed that many things around are temporary and untrue. (This life is also a temporary place) So why bother to catch the temporary thing?
You think that you love this one, you can get along with him/her for this whole life. After some months, thing turns others way round. S/he and you go in seperate way, s/he plays a Zero in your mind.
I saw you are happy at that moment, but I wondered whether that laugh came from your heart or from your mind. 99% people need a mask for their own. We feel to be protective in that way.
There 's an images I hide behind
So the real me is hard to find
The delusion begins in my mind

You know what, I feel harder when express what I am thinking about life in mother tongue than in other languages. However, my laziness, my lacking of a need, and a fear of not-so-good-at-good-English prevented me to do so. Then a thought came along, language is human-made. It is not created to be fix. I wanna create my own English. I am using English as the way me-myself feel it and wanna use it ( it is more interesting, I dont want to be same with others) Keke...

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

I need a Morrie


Are you giving to your community?
Are you at peace with yourself?
Are you trying to be as human being as you can be?
I did not think about these questions for almost a year. Since the day I left Vietnam, left FIC (physically). And now the book Tuesday with Morries comes along with those questions.
I watched this movie when I was in MRA. That night, all the interns watched this movies together, and all cried. A story about aliving-dying, men's tears, love, giving to others, forgive yourself, self-pity, silence....

One of my friends said that I am not strong inside because I do not have God in my life. I wonder whether it is true. Sometimes I feel that my friends who is not an atheism are lucky.

Wish to have a lifetime mentor (greedy!!!) Or how come to be mentor of my own? Trying...

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Ngày mai



Nó tin là những gì từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Niềm tin mang vẻ thơ ngây trong thời hiện đại, nhưng nó muốn giữ niềm tin đó, anw.
Bắt đầu tự nhắc nhở về sự kiên trì, về lòng dũng cảm, về Đừng Bao Giờ Bỏ Cuộc của Donald Trump (1 sự sắp đặt vô hình để quyển sách lọt vào trí óc nó chăng?)
Những ngày về phép, đã thấy hơi chao chênh vì thiếu nhe cười của bé Sưng, vị cay từ món bà Xì, tướng đi ngông nghênh con Bẹc Cá. Mới dặn không được-không được, rồi sẽ quen mất thôi, học cách buông bỏ, đừng attach với ai hay thứ gì. Đến cuối cùng thời gian và cuộc sống rồi chỉ còn nó với mình thôi (quá nhiều lần thay đổi, chia xa và tiễn biệt tạo cho nó thao tác này)
Nhưng có một dạng bất trắc hơn cả mọi bất trắc mà tôi không bao giờ kịp quen. Đi đám giỗ, gặp nhỏ em họ cùng tuổi, hẹn nhau đám giỗ sau, nhưng nó đã bỏ đời đi sau một cơn buồn. Có người hôm trước gặp nhau còn cười hỏi, “ê khoẻ hôn, lâu quá không nhậu nghen, mai mốt rảnh rổi, anh gọi”, hôm sau thấy anh cười trên ti vi, nụ cười đã bất động, không thể tin, người cười đẹp vậy sao có thể thản nhiên ra đi giữa khuya vì đau tim được hả trời. Và bất trắc thì đôi khi không chờ giữa hai lần đám giỗ, không chờ qua một ngày, bất trắc chỉ trong tích tắc, một cô gái ngún nguẩy đuôi tóc, tung tăng bước qua đường vẫn trong tầm nhìn tôi, tôi vẫn chưa chớp mắt thì chiếc xe điên cuồng nào đó đã huỷ hoại cuộc sống của cô rồi, chỉ một phần trăm của giây. Trong những câu chuyện thường ngày quanh ly rượu, chén trà, sau tiếng thở dài, người ta chép miệng, “mới hôm qua…”, “mới cái độp đây mà…”. Bất trắc nhanh đến nỗi khiến người ở lại phải hoang mang giữa tuyệt vọng và hy vọng, giữa có nghĩa và vô nghĩa, bởi rõ ràng thân xác đã nguội rồi, rồi, nhưng cảm giác về người cũng còn nguyên vẹn. Trong veo. Rực rỡ.
Người ta nói nhiều về lằn ranh giữa sự sống và cái chết, nhưng có lẽ đây là những miêu tả hay nhất nó từng đọc nói sự đi-ở. Cảm nhận đời thường chứ không cao siêu triết học (từ tập tản văn Ngày mai của những ngày mai - Tư sầu riêng)

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Lan man (16)

(lâu rồi không thấy cảnh này, copy từ http://www.webthuky.com/forum/forum_posts.asp?TID=53)

Dạo này ghiền đọc blog, blog nào đúng gu là mê mẩn coi cho bằng hết. Càng đặc biệt thích thú hơn nếu tìm ra blog của 1 người quen thương mến. Biết họ ngoài đời và xem suy nghĩ của họ trên màn hình vi tính, thấy thương bạn mình hơn. Thì học cách yêu thương mà (mới tìm ra nhà em này)

Hồi nãy đi chợ Gudalalupe, thấy 1 bé gái 5 tuổi tóc uốn lăn quăn, nhớ hồi nhỏ. Mẹ cũng uốn xù đơ cho bé Vy tròn quay chắc lẳn. Sáng nào cũng lật đật chải mái đầu rối bù tóc uốn cho kịp giờ học giờ làm. Rồi ba hay mẹ chở tới trường Phú Thủy mua gói xôi dò (xôi vò) rồi vô lớp. Tan trường thấy con nhóc đi ra tay chân lấm lem mực Quế Lâm. Quay qua quay lại giờ mẹ đã hỏi con gái chừng nào lấy chồng. Có lúc thấy thời gian như 1 cái khoát tay!

Nghĩ lan man là sao tiếng Bắc lại được coi như chuẩn (cái gì là chuẩn và chuẩn theo tiêu chuẩn nào). Vì Hà Nội là thủ đô? thì Sài Gòn cũng từng là thủ đô vậy. Vì trên văn bản viết là như vậy? chữ viết là con người tạo ra và chính tả cũng là do con người tạo ra, nếu mình coi nó đúng thì nó đúng thôi. Vì giọng bắc khác giọng nam? thì mình viết theo giọng nam, sao đọc là xôi dò, mà phải viết thành xôi Vò?

Hè hè, là dì rạo gằn đăy tụy mìn đan kó chò viếc dà nóy xai lổi trính tã đó mà.

Chớ thiệt ra ngôn ngữ của 1 quốc gia/ dân tộc cũng cần cho nhất quán. Chỉ là tui không thích lấy cái này ra làm chuẩn của cái kia thôi.

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Đều đều

"Nhưng mà làm nhà nước nó ổn định con à!" Ba hay nói vậy.
Nên khi bắt đầu công việc ở chỗ làm nào đó, tui cũng mong 1 ngày có thể nói với ba là "nhưng mà công việc này nó ổn định ba à!". Hihi, chưa bao giờ nói được câu đó!
Không dưới 3 lần hỏi bé Xưng, "sao ba mẹ tao có thể ở cùng 1 nơi, làm cùng 1 sở làm, 1 công việc, đi về cùng 1 con đường, gặp cùng những con người đó, trong suốt 30 năm, không có bạn bè tụ tập như tụi mình, sao được vậy, hả mày", đều nhận cùng 1 câu trả lời " Tao nói với mày bao nhiêu lần, vì con!" Ừ, vì con, là vì nó đó. Khó hơ! Mà thiệt ra, tui cũng đang chạy trong 1 cái routine đó thôi, chỉ là đắp đổi bằng vài sự kiện cho có vẻ tươi mới.

Bar Shangri la, tiếp viên hóa trang như ma (giống như con ma), haloween mà, thay đổi tí chớ, cho đời chút vui thôi (mà niềm vui thiệt sự của mỗi người là gì? Có cái gọi là niềm vui thực sự tồn tại không?)

Hài dà, cuối cùng tui có thích sự ổn định không đây? Tui sợ sự đều đều, mà nhiều khi lại thích mình nằm trong 1 vòng quay đều đều nào đó...

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Nothing else matters

Forever trusting who I am, and nothing else matters

Lan man (15)

Nhỏ kể những ngày cuối cùng của ngoại, rồi khóc ra cửa sổ đứng khóc 1 mình. Mấy đứa bạn không ai lại gần an ủi hay vỗ về, thôi để nó khóc đi! Cuộc sống mà, come and go! Càng lớn, tụi nó càng thấy cái chết không là điều gì xa lạ nữa. Ngoại ra đi bình yên!

Cuối năm ngoái, thấy mọi người trên FB lăng xăng háo hức chào đón Tết ta. Nó vẫn lặng lẽ đi về với công việc thường ngày. Từ đó ít ló mặt lên FB. Gọi là "hội chứng tết xa nhà". Tới giờ, nhờ bạn này mới biết, còn 1 lý do tiềm ẩn nữa, là ở bển có quá nhiều "cái tui" (ego). (hehe, lộ nguyên hình 1 con nhỏ yếu bóng vía rồi nghen cưng)

Sắm cái áo mới màu xanh dương mạnh mẽ với dòng chữ: Love all - trust a few - and do wrong to none.
Bữa nay tự nhiên nhớ chận Nghi.
Tối, đi ăn quán Hường Quốc, lang thang uống Starbucks, nhí nhố cười vui, thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơ. Ngày mai là 1 tuần mới, rồi lại làm làm làm, rồi tối cuối tuần sau chơi vậy nữa nghen.
Lâu lâu cho 1 tấm có mình vô cho thấy personal image chớ hẻn.

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Kiếm cớ

The time in between - Ở lưng chừng thời gian, thích cái tựa quá mà bìa sách nhìn cũng thương ghê nên bắt đầu vô đọc cuốn này (phim và ảnh bày trước mặt thì việc đọc sách cũng cần 1 chút quyết tâm)!
Bữa giờ quên về blog mình luôn (chán cơm thèm phở). Chú thích: phở này ngon cực, làm mình phấn chấn cả ngày, tủm tỉm 1 mền suốt, break cũng không thèm nhắc đít vô pantry!
Quay qua quay lại, gần hết thời gian ở gần người thương mến đi qua đời tui, giữa tháng sau là xa người tui thầm nhớ trộm nghĩ rùi!
Thiệt ra không có gì để gõ, chí đang thích chưng 1 tấm hình gì đó thoai!
Đôi khi người ta sống như 1 thói quen!
Forever and one, là bài nhạc đang nghe miết nghe miết!

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Muốn


 Tự vấn lòng mình là đang muốn gì ?

. Đang muốn 1 cây viết mực và 1 quyển sổ có trang giấy ngả màu vàng ố, ghi chép suy nghĩ linh tinh.
. Đang muốn có quyển Thị Dân của Quốc Bảo.
. Đang muốn cảm giác trên xe về Phan Rang, sắp được về nhà (chắc cưỡi rùa đi quá)
. Đang muốn biết mình thực sự muốn cái gì, muốn làm cái gì, coi cái gì.
. Đang muốn say mê 1 cái gì, 1 bộ phim, 1 quyển sách, 1 món đồ, để quên mình đi.

Mệt quá đôi chân này, nằm xuống chiếc ghế nghỉ ngơi. Mệt quá thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời.
Hai, thiệc xự là gắt cằn hộc kách chắp nhặn xự khát biệc.

Nàng

(Please enter Password to view this entry)
Tui dới nàng, 2 đứa nghiện yêu nhau, tha thiết từ đây, cho tới ngày bạc đầu...
Ủa lộn qua nhạc sến rùi.
Bữa giờ nghĩ tới Nàng miết, nghĩ miết. Khuôn mặt Nàng chập chờn trong giấc ngủ, trong giấc thức, everywhere and all the time.
Ai biểu sinh ra có số làm sếp chi vậy không biết nữa, born to lead đúng là nàng đó.
Bao nhiêu đêm về confess với Nàng là Nàng ơi đáng ra hôm nay tui có thể làm tốt hơn cái này cái này,
nhiều lần thấy Nàng bực mình mệt mỏi mà áy náy ghê.
Hay tự hỏi không biết làm sao Nàng manage được bao nhiêu đó thứ, mà thứ nào cũng chu toàn, từ chuyện con kiến tới con voi, từ hệ thống cho tới đặt bữa ăn, từ dự án cho tới chuyện bố trí văn phòng, từ tuyển nhân lực cho tới ngày nghĩ phép từng người. Ui thương Nàng!
Huâi, ngày mai sẽ nhìn Nàng với ánh mắt thương yêu.
Nàng đi qua đời tui! thiệt là duyên may cho đời tui quá, nàng Phấn ơi!
(sao không nhập password mà bôi đen lên đọc dị chaaaa???)

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Phương

They 're sisters? - You're not the only one with a complicated family
Câu này đuợc tui rephrase lại là "Everyone has their own problems" Ờ ai cũng có vấn đề của riêng mình hết, chỉ là how to take it and how to deal with it thôi.
Your mom loves you, she just does not have the best way of showing it but trust me, she really loves you. Từng nói với Phương 1 câu gần như y chang câu Savannah nói với Marti (from Hellcats). Ba mẹ mày thương mày, và đã làm những gì ba mẹ mày cho là tốt nhất, chỉ là không theo cách mày muốn, chỉ là theo hệ quy chiếu của ba mẹ mày (vốn khác với của mày), trong căn gác trống (cho giống UHP) bên Gò Vấp giữa đêm khuya lắc khuya lơ hơn 1 năm trước, trong 1 cuộc điện thoại hơn 1 tiếng đồng hồ, lúc trong người đầy tràn lý tưởng về 1 thế giới đại đồng (hay đầy Iofc spirit) còn Phương đang bối rối với con đường phía trước (và mày sẽ còn như thế vì lỡ mang số kiếp lạc loài)

Nhắc Phương , hôm qua có 1 cuộc chat với nhóc này khá là khó hiểu, từ câu status man dại của bản "got drunk and want to have a wild sex"
The principles of lust are easy to understand. Do what you feel and feel until the end. The principles of lust are burned in your mind. Do what you want. Do it until you find love.
Đó, ku này nói cao siêu bốc lửa vậy đó, ẻm là 1 trong những đứa bạn hiếm hoi tui có thể chia sẻ những suy nghĩ lạ lẫm, khó hiểu và lan man với. Và cũng là 1 trong những đứa bạn hiếm hoi đôi khi nói toàn chuyện bất thường. Không.dễ.có.

Đang hay nghe bài này nè

Phụ chú: Phương được nhắc tới là Phương đệp chai (kết quả sau 1 dụ thương lượng để anh chàng cho phép rinh vô bài)
Tự nhiên "quánh đờ", có bao giờ Trúc từng nghĩ How is it if I die young?
(Bury me in satin
Lay me down on a, bed of roses
Sink me in the river, at dawn
Send me away with the words of a love song)
đã tới vòng luân hồi nào rồi, vậy Trúc?
Sẽ raise a little hell of my own.
(gõ xong tự tick vào 'Quánh giá' ô 'Không hiểu' lun)

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Lan man (14)

(hay bài lan man thứ 13 nhưng mang số 14)

Hôm nay coi Passport to love (quởn ghia, coi hết tập phin), nhớ cảnh chàng chở nàng trên đường phố Sài Gòn với 1 chiếc mũ bảo hiểm vàng. Ờ, mình cũng từng có 1 cái mũ bảo hiểm màu vàng nắng vẫn thường đội đi đi về về tới sở làm-phòng trọ, cũng từng cầm lái rao rảo qua những con đường đầy xe máy, cũng từng cũng từng...Coi không vì nội dung, mà thấy lại nhiều cảnh Sài Gòn quá, cầu Ông Lãnh qua quận 4, mấy con hẻm đầy hàng quán, đại lộ bên PMH...tui thuộc về nơi nao???

Đu theo blog này đã mấy năm nay (thiệt ra nó là 1 website), lần đầu đọc bị "choáng", mình đã nói chuyện với con người này? bên trong 1 con người hơn mình 2 tuổi có thể chứa 1 lượng suy tưởng này? rồi đọc tiếp. rồi đọc lại. rồi đọc tiếp, sao trả lời được hết câu hỏi mình hay suy nghĩ dị? mà sao viết dễ hiểu dị? mà sao viết có lý quá dị? sao viết hay dị, thơ dị? (dị là tiếng Phan Rang hay dùng cho "zậy") Chỉ muốn hiện ra trước mặt bản nói 2 tiếng cảm ơn. rồi biến mất, chứ biết nói gì nữa bây giờ, những gì muốn biết nằm hết trong bài viết rồi.
Chời ơi, sao gặp để chỉ nói tiếng cảm ơn đây ta (gặp thì dễ rồi, tháng 11 mình dìa nè) nhưng mà gặp chỉ để nói tiếng cảm ơn thì hơi dô diên nghen.

(thở dài 1 cái) đọc tin lũ lụt của đồng bào ngoài Trung, mà rớt nước mắt, thương họ quá, họ là đồng bào mình đó. Rồi tin miền Bắc xúng xính áo hoa mừng đại lễ, cổng chào. pháo hoa, kỉ lục 1000. ui, họ cũng là đồng bào mình đó! rồi còn gì nữa Hà Nội ơi!

Google blog tui thì kết quả đầu tiên là ra blog chị (tại chị có 1 entry chỉ đít danh tên blog tui). Đọc rồi thấy thương chị quá, thì ra ai cũng muốn hướng mình tới cái chân-thiện-mỹ (mà tui thấy struggle hướng tới cái thiện của chị mỗi ngày mỗi ngày), thì ra trong mỗi người là cả 1 thế giới (lại phải cảm ơn blog again) mà nếu không trải lòng, thì mọi người không biết tới, cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua, hen chị.

Trong clip Wind of change (của băng Những con bò cạp) trên You tube, thấp thoáng hình ảnh bộ đội cộng sản (không biết Việt Nam hay Trung Quốc) qua nhiều cuộc chiến. Nè, tui nói cho mấy người biết, người Việt tụi tui là yêu hòa bình ghét chiến tranh nhen (cũng như yêu màu tím thích du lịch, yêu thủy chung và ghét rả rối). Sao xách tụi tui vô đó tùy tiện vậy chớ.

À, hình ảnh anh này cầm đàn say sưa Peace Train làm nghiêng ngả lòng em (anh này cũng là sờ ti, để phân biệt sờ ti lớn và sờ ti nhỏ bạn em thì ảnh sẽ là sờ ti mèo)

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Lan man (12)

Rainy Day Painting by Anil Nene
Định viết, rồi lại không viết, rồi lại viết, vì thích đọc lại chữ mình thôi.
Sẽ học lại yêu thương.
cho đến tận cùng, thì có còn gì đâu.
chở hồn người vào dòng suối mát, chở thật thà vào lòng dối trá
ngủ đây mèn ơi, khò khò!

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

China Town

(mà không có gì về China Town)

Trên LRT đến phố Tàu, nếu nó là An Mi? Cuộc sống trên những chuyến tàu không cần đích đến. Chỉ là người lạ, không ai biết, không ai quan tâm, không ai hỏi từ đâu đến, sẽ đi đến đâu, làm gì. Cần 1 quyển sổ, viết gì không biết nhưng nhất quyết phải có bằng được 1 quyển sổ, dù có phải mua nó với 100 quan Thụy Sĩ. Hay là An Mi chỉ cần 1 nơi chia sẻ, chỉ nghe thôi! (từ Và khi tro bụi)
Giáo đường phố Tàu ngay khu chợ. Thánh ca cứ ca, mấy con cá khô cứ giương mắt nhìn; lao xao lao xao. Chúa đã bỏ loài người, Phật cũng bỏ loài người, này em xin cứ phụ người...bài hymn vẫn vang vang, người trần vẫn qua lại, nhếch nhác, vất vưởng (hay là bóng ma). Đã ít nhất 1 lần nó trả chúa cho anh!
Cũng phân định với thế giới trong nó và thế giới ngoài nó với 1 đường viền (như biểu tượng đầu người trong outlook). Trong nó, là suy tư về nhân loại (mà nếu nói với mọi người là tao thấy như vầy, như vầy thì mọi người ắt nhìn nó như 1 kẻ weird). Ngoài nó, là những trò đùa tếu táo, dô diên, hình thể (mà nhờ đó thấy gần mọi người hơn bao giờ hết và yêu mọi người hơn bao giờ hết)
À, tình hình là bữa giờ nghe quài bài này (âm nhạc luôn làm nó phấn khích hay về với đỉnh điểm nẫu buồn)

P.S: Lớn, nghĩa là bạn phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của bạn và những thứ liên quan đến bạn.

Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Đóng?

Được phản ánh là viết gì khùng điên, linh tinh, vớ vẩn và khó hiểu.
Hay copy mấy thứ đèm đẹp mang về, cho nó thùi mụi.
Hay sẽ ngưng viết...

Lan man (11)



Gọi blogging là giờ tự kỉ.
Có nhiều người rất là buồn cười, mà thâu cũng kệ ih!
Sẽ đổi theme từ da trời hy vọng sang de chai cô đơn (tự đặt)
Cùng ngồi ăn nói nghe như 1 gia đình, vì mình thương mến nhau.
Giấc ngủ cứ chập chờn chấp chới chấp chới.
Mà cuối cùng tất cả để làm gì. để có gì. tại sao. cho cái gì. được gì
(mà hỏi những câu này làm gì, không suy nghĩ gì cả có phải sướng hơn không?)
Vẫn chìm trong nút nhạc.
Haha (ngửa cổ cười 1 mình for no reason vào cuối ngày như thường lệ)
Đánh răng.

Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

Khác



Nó khác khác, như đến kỳ chuyển sang 1 đoạn sống khác, không định trước, không nguyên nhân, tôn thờ 1 mình, tự thân.
Dễ phấn khích, dễ sầu chán, dễ chửi bậy và dễ mến thương.
Câu let it be hay trôi đến trong đầu (thiệt ra đến tiếng việt sẽ là kệ mẹ nó đi)
Ít copy mấy thứ hay ho về nhà, muốn chỗ này đơn thuần cảm xúc, yêu thương, thân mến, cô đơn, không công việc, không kiến thức, không xô bồ, cho đúng với "của mình".
Anyway thì giây phút mình với máy và lang thang với cảm xúc con chữ mình tạo ra chính là tự do. Yêu chữ mình ghia.
Đến nỗi không thèm ghét luôn mới ác. Ghét người ta, giận người ta là còn để ý tới người ta, còn không, người ta thành không trọng lượng.
Vũ trụ xoay xoay, còn ta còn ta.
Ò, dạo này hay dùng "hơ", không hay dùng ba chấm... với chấm than ! như trước, viết y như nói, không care chánh tả, không care ngữ pháp hành văn, đọc không hiểu thì kệ mẹ nó lun (ặc, phải tui không chời)
(tui hiểu nãy giờ tui viết gì chết liền)

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Nhạc nghen



Lười viết nhưng vẫn muốn post gì mới mới, bữa giờ bị nghe nhạc sặc sụa, chắc mỗi ngày chơi entry 1 bài nhạc thôi quá (và sẽ ngưng viết). 70s nhen.
Tự làm bạn làm ba làm mẹ làm thầy cho mình lun.
Có những điều cần phải hiểu. Chỉ là sự khác biệt thôi mà.
Chời ơi, sao gói ghém kỉ niệm dữ, ba chi dậy cha?
Ờ, nghĩ nên đọc 1 cuốn sách, hình như mấy tháng qua đọc nhiều nhưng không có 1 quyển sách nào cả. Chắc sẽ là Và khi tro bụi, không mê truyện Nhựt mới ác chớ (đã thử); chắc ấn tượng còn lại từ Rừng Nauy. Ui thể loại mà người ta nói là nếu đọc được sẽ thấy rất ổn, nhưng mà tui hổng đọc được rồi, tiếc ghê. Dan Brown ơi, ông viết thêm mấy cuốn mới nhanh giùm tui cái!
Hahaha (dạo này tối nào trước khi ngủ cũng cười 1 phát mới dô mộng bình thường đêm nay được, 1 triệu chứng của tự kỉ)

Makati ai đồn


Top 11 ca khúc qua chọn lựa:
1.Ku gứa đớn từ hum que.
2.Nhỏ ơi
3.Thâu anh hãi dìa
4.Bước chân lê lợi
5.Xin coàn goại tơn nheu
6.Bem hèm thỉ tinh
7.Dì iêu
8.Mùa thu cho em
9. Nghe tau kể nài
10. Quát jụp
11. Mắc kinh luv ao ọp no thình ẹt on.

Quýnh rá hội đồng giám khảo:
-Tôi khoái lúc em nhìn chăm chú lời bài "vì yêu" và hát say sưa đêm qua ngửi mùi hương, mà theo em nói nhạc sến là 1 phần dân tộc.
-Tôi thích cái tự tin (có hơi over của em) bài nào cũng dô, gô, tới lun, chơi lun. Tính tự kỉ cho chúng tôi có cơ hội trải qua cảm giác lên doi xuống chó sau khi nghe bản original.
-Tôi kết cách em making love từ đầu tới cuối (bài).
Dù sao chúng tôi ghi nhận những nỗ lực của em. Tuy vậy chúng tôi rất tiếc đã cố gắng hết sức. Hi vọng em sẽ luyện tập nhiều hơn nữa. Giữ nó đứng và đưa ra phía trước nhé (translate from: keep it up and move forward).
Mong sẽ gặp lại em năm sau. Chào em.
(Thành phần giám khảo: chét xi, bẹc cá, nâu. Thí sanh: sờ ti lớn)

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Lan man (10)

(Painting: Mother in arms - Artist: Sharon Kaitz)

Phút im lặng cũng cần chớ hơ, không làm gì cả, chỉ ngồi đó mặc cho suy nghĩ trôi đi, miên man .
Đọc bài này này của bạn, sao vấn vương, lạ lẫm với suy tưởng ta nghĩ bạn không thuộc về, cô đơn, miên du (không hiểu miên du là gì nữa, tự nhiên chảy tới tay). Bạn hay cười và thương yêu mọi thứ, mà sao vẫn ám ảnh cái đích kiếp nhân sinh. Ước gì ta ở bên cho bạn 1 cái vỗ vai.
Hôm nay đã cười rất nhiều và cố gắng không nghĩ xấu về ai.
Mến ghia! (2 bạn cosmo)
Forever trusting who we are, and nothing else matters!
Hihi (tự nhiên nghĩ nên cười 1 cái, khùng hơ!)

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Tình hình

Tình hình là sau 1 tuần đu đưa liên tiếp tới giờ Dần canh ba thì con nhỏ đã quen với nhịp vô độ đó, không đi vào giấc nồng sớm được.
Tình hình là hôm nay báo mạng đồng loạt đưa tin nàng cựu "qua hặu" Mai Phương Thúy vừa nhổ răng. Chài ai, mấy-tờ-báo-đọc-muốn-đập-đầu-vào-tường, theo cách nói bác kwan,
Tình hình là nhóc sờ ti lớn đã đáp cánh an toàn, và nói nhớ tụi nhỏ.
Tình hình là rất khoái mấy em khách này:
mẹ: mẹ mới rảnh ghé chơi
cá: ngày nào tao cũng lên blog mày coi có bài mới không hết á;
bạn: cho chia sẻ này (làm tui bất ngờ nhen)
anh bạn: uhh, sang som la haooo huccc doc roi, bit thia nao e cung viet truoc khi di ngu hoac sau khi ngu day (sao bít dậy cha)
Tình hình là sau khi tiếp xúc với 1 sản phẩm tương đối hoàn hảo của đại học Tân Gia Ba thì  có 1 ước ao, có 1 khát khao bé My sẽ qua đó tị nạn giáo dục.
Tình hình là chuyển qua thích Whats up khùng điên sau đêm tối trời nọ.
Tình hình rất là tình hình hơ.

Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Tạm biệt anh


"Thiên lý tha hương ngộ cố tri", chục ngày nay, tụi nó phát hiện gặp tân tri cũng nên đưa vô thiên hạ đệ nhứt khoái.
Anh đi hen. Cầu chúc đến những vùng đất mới sẽ gặp những con người mới thương quý anh như tụi nó (và chân thành hào sảng như tụi nó)
Cám ơn anh...
mang tụi nó lại gần nhau hơn (và gần anh hơn) trong những đêm tụ tập thâu đêm suốt sáng.
đàn cho tụi nó ngêu ngao suốt 4 tiếng đồng hồ, mặc kệ đầu ngón tay tê nhói.
cho tụi nó tìm về chút lãng mạn ngủ quên
kể tụi nó nghe chuyện Olivier, bà già chải đầu trong thang máy và bao nhiêu chuyện ma quái của supernatural.
cho tụi nó thấy nguyên 1 tấm chân tình "anh về coi có ai qua lại thì gửi bánh trung thu qua cho mấy đứa". Tụi nó không cần bánh trung thu, nhưng thích lắm 1 người anh lớn biết quan tâm mấy đứa ( lớn hơn có 1,2 tuổi thôi nghen cha, nhắc khéo chuyện bánh trái đó nghen cha)
cho tụi nó tự nhìn mình và cười, ờ người Việt với nhau phải tử tế như vậy chớ.
chắc chắn là bóng dáng anh sẽ loáng thoáng xuất hiện đâu đó trong những buổi tụ tập về sau. 
 Hi vọng sẽ gặp lại anh.
 Lên đường bằng an.

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Hát

(Painting: The Old Guitar Player - Picasso)

bọn nghệ sĩ nửa mùa, chúng cứ ngồi đó và hát và hát
quên cả thời gian, quên đất trời (mặc kệ mồ hôi), quên cả mối quan hệ thân sơ, quên cấp bậc phù phiếm, chỉ còn là những đứa con tha hương nguyên vẹn hình hài.
out of nothing at all... making love...making love ... vang vọng vang vọng ....
ngày đầu ta gặp nhỏ, trong nắng chiều bay bay ... vang vọng vang vọng ....
ngồi ca hát bềnh bồng
có đứa cứ cố nuốt nỗi nhớ nhà ngược vào trong
(biết con nhỏ sát bên cũng đang ráng nuốt như nó)
sợ nghẹn!

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Rỗng


đã cố ý đổ đầy bằng bao nhiêu thứ. tụ tập. bạn bè. đọc. làm việc.ăn. nhạc. sách. ngủ.
nhưng vẫn
rỗng ...
đã rỗng 1 ngày 2 ngày 3 ngày và còn bao nhiêu tháng ngày

đôi khi thấy hồn mình bay lên phiêu diêu phiêu diêu nhìn mọi người đang cười nói nhìn mình đang cười nói mà không biết đó có phải là mình. xoẹt ngang 1 cái ghé mặt vào nhìn lại lần nữa có phải mình không. ơ. là mình là mình đang cười nói
đang cười nói nhưng vẫn
rỗng...

thấy mình như 1 chủ thể đơn côi . chỉ có mình. chỉ còn mình. chỉ mỗi mình. không quan tâm không để ý mặc kệ họ mặc kệ hết hahaha

thương tâm!
(sắp ngủ viết khùng điên)

Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Ngụy

(Tác phẩm Two Flags, - cờ Cộng Sản và Việt Nam Cộng Hòa , họa sĩ Lún ghẻ, í quên, Huỳnh Thủy Châu, đã từng gây náo loạn 1 góc đường bên Mẽo, coi thim ở đây nà)

Mọi người lớn hơn tui thường gọi chế độ đó đó là ngụy. Thì tui cũng gọi vậy, chứ biết gì. Sách còn gọi người đứng đầu nhà nước đó là "hắn..." là "tên..." mà huống gì tui. Tới khi đọc Ván Bài Lật Ngửa, tui mới nhận ra mình cũng có thể gọi Việt Nam Cộng Hòa.

Bữa trước nói linh tinh về ngụy quân tử, tui mới nhận ra chữ ngụy là gì. Thì ra, nó ám chỉ sự giả dối, xảo trá. Í, tui đâu có quyền gì gọi cả 1 chế độ như vậy (mà trong chế độ đó ắt hẳn có nhiều người đáng kính). Từ đó, tui tự nhắc mình không gọi họ là chế độ ngụy, ngụy quân, ngụy quyền nữa. Tui không có quyền phán xét lịch sử. Biết đâu anh em nhà Ngô Đình ấy đã làm hết sức những gì họ nên, trong tầm tay của họ thì sao. Không biết nữa, hình như tui đã được học 1 thứ lịch sử được (bị) bóp méo đôi phần.

Tui thấy khó phân biệt được từ "phản động" quá.
Nhiều khi "cộng sản" với tui thành 1 tính từ .
Câu của Ngô Bảo Châu viết ra trên blog ảnh, sao nhiều người hưởng ứng vậy không biết nữa : "bám theo lề là việc của con cừu, không phải của con người tự do."


...mẹ vỗ tay reo mừng chiến tranh chị vỗ tay hoan hô hòa bình người vỗ tay cho thêm thù hận người vỗ tay xa dần ăn năn...


Thôi, tui rất không thích bàn chuyện chính trị (đúng ra là không đủ hiểu biết để có thể bàn. Hiểu biết nhen, là vừa phải biết vừa phải hiểu nữa nhen). Tui chỉ muốn nói là, sẽ không gọi từ chế độ ngụy nữa, vậy thôi, không biết lề trái lề phải là thứ chi chi hết nhen.

Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

Vy viết blog

Khi người ta đổ xô viết blog, tui không. Khi người ta đổ xô bỏ blog qua FB, tui nhào dô blog.

Ai rảnh chưn ghé ngang blog tui, yên chí lớn là đang đọc những điều rứt thực. Tui viết blog cho tui, cho những người tui thương yêu, tui không cho phép tự lừa phỉnh tui bằng chính câu chữ của mình. Có điều trong 1 vài ngữ cảnh, tui không tiện nêu danh tính, nguyên văn "phát biểu" của những nhân vật trong câu chuyện thôi.

Ai ghé ngang tạt vô blog chơi, cho tui gửi lời chào thân thắng và quyết ái nhen.

Thành nhà mất rồi, ngày nào cũng về.

Tui không "phát tán" blog mình đi nhiều (cho đến khi viết tới bài thứ 1000), vì như đã quăng trên header: viết cho những người tui thương yêu thôi (và quý mến, trái tim tui đâu đủ rộng mà yêu cho hết chế).

Mấy cái entry Lan man, có nghĩa là bài không biết đặt tựa, hoặc tản mạn, tức không có chủ đề gì hít.

Ãnh trưng thì lọn sà ngằu dì tui gắt thít mắy mào kơ pản dà gực gỡ.

Lan man (9)

(Burano Italy Street Scene Venice, pic from http://www.zazzle.com)

Khi bạn chân thành, người ta sẽ nhận ra, không sớm thì muộn.
Anh cấp mấy? Ừ, thì....Anh có ngang P. không? Uhm,...Làm bạn, những thứ đó có ý nghĩa gì? Đành thừa nhận là, câu hỏi đó chỉ vì thông tin chứ không vì quan tâm. Xin lỗi anh và xin lỗi cả tao!
Có tiền, đẹp trai, khỏe mạnh, ngủ với những cô gái đẹp - đơn độc và thường xuyên giật mình giữa đêm khuya, Mr. Butterfly à, ông có nghĩ tới câu nói của vị linh mục kia: What do you have?
Sẽ cười nhiều và chân thành nhé, ta ơi!

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Mẹ

(Painting: Mother and Child - Artist: Gustav Klimt)

Thảo skype nói mẹ bạn mới mất. Thấy 1 luồng khí lạnh dọc sống lưng. Mình chưa gặp mẹ bạn bao giờ, cũng không thân với bạn. Nhưng có nỗi đau nào hơn nỗi đau mất người thân?
Còn ba mẹ là điều quý giá nhất trên đời, mà mình coi đó như 1 mặc định. Chưa bao giờ dám nghĩ tới ngày mình như bạn hôm nay, bơ vơ.
Hình như, mẹ ai cũng vĩ đại hết, ít nhất là mẹ của tui, mẹ của mẹ tui và mẹ của bạn tui, những người tui quen.
Vì có mẹ, sẽ mãi mãi có người thương yêu vô điều kiện, có người dõi theo từng bước con đi, có nơi con nghĩ về, có chốn con quay về, hãy tự thấy mình hạnh phúc vì điều đó!
Bữa trên Ka Đô, ngồi ăn cơm với bà ngoại và cậu, chợt nghĩ, ước gì khi bằng tuổi cậu mình còn được ăn món mẹ nấu ! Chợt bâng khuâng...
Vọng đâu trong đầu câu hát của Phương Uyên "vì gia đình chẳng còn đến kiếp sau".
1 lời chia buồn cùng bạn và ba bạn. Thành kính phân ưu!

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Lan man (8)


Mỗi người gặp được, dù thân hay sơ, để lại 1 ấn tượng và ý nghĩa nào đó bằng những vết hằn trên não, hôm nay quen 1 người mới.
Có nhiều người tự nhiên quý họ ghê, 1 số khác tự nhiên không thích họ được nữa, 1 cách không kiểm soát được.
Tập trung trồng cho tốt vườn hoa nhà mình, theo cách của mình, đôi khi bớt quan tâm những người xung quanh sẽ dễ sống hơn.
Con người là bình đẳng, nghe rất lý thuyết (và tiểu thuyết), nhưng hãy tin, anyway.





(pic from http://www.iheartvector.com/)

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Lan man (7)

(Quilts made by Mom Angela Yosten herself for her 2 children - pic from her blog: http://blog.angelayosten.com)


Work-out, SM cấp tốc trong vòng 1 tiếng đi về by bus, hì hục bào đu đủ cà rốt bắp sú bằm ớt tỏi. Tui luôn ngưỡng mộ những phụ nữ tỉ mỉ tẩn mẩn làm những món công phu, như mẹ, như Giang, như dì Nhung, hay như bà mẹ làm 2 tấm quilt cho con trong hình bên (nghĩ ước gì mình có đủ tình thương và đủ khéo tay làm những thứ như vậy cho người thân). Hix, nữ công gia chánh. Ráng. Tập. Làm.
Thích 1 mình mất rồi.
Phải như chiến binh.

Mê ảnh mất rồi.

Dù em với ảnh biết nhau mới gần 1 năm, nhưng tụi em thân thiết lắm, ăn có nhau, ngủ cùng nhau, đi toilet em cũng hứng chí rủ ảnh đi chung.
Mà em là người đầu tiên của ảnh đó nghen, trước em, ảnh chưa có quen ai.
Ảnh cho em biết những điều bất ngờ, vui sướng, thú vị, và đem lại cả những tin buồn chán nữa.
Từ ngày biết nhau đến nay, em mừng là tụi em ít giận hờn, ảnh thì lúc nào cũng khỏe mạnh.
Ảnh đen thui, nhìn cũng không hào nhoáng, nhưng mà em thấy ảnh có duyên lắm.
Đi làm thì không đi chung với ảnh được, về nhà là em lao đến ôm ảnh suốt đêm. Ngày nào không được nhìn ảnh, ôm ảnh, là em bứt rứt không yên.
Mà ảnh chiều em lắm, em muốn coi gì, ảnh cũng đồng ý cho em coi.
Bao nhiêu suy tư, trăn trở, vui buồn của em ảnh biết hết biết hết.
Ảnh còn dạy em nhiều điều bổ ích, ảnh giới thiệu em với nhiều người hay, ảnh còn giúp em gặp lại bạn bè em nữa.
Trước ảnh, em cũng có 2 người khác, nhưng mà toàn của người ta mai mối tạm thời nên em cũng biết không có ý định gắn bó lâu dài. Còn ảnh, em biết ảnh thuộc về em mãi mãi.
Ba mẹ cậu mợ em cũng có gặp qua ảnh rồi, ai cũng nói em may mắn mới có được ảnh. Lần nào mẹ em gọi qua, cũng hỏi thăm ảnh dạo này sao rồi, có bị gì không, con nhớ chăm sóc nó nghe, tại mẹ em biết ảnh đem lại nguồn vui cho em.
Để có được ảnh, em cũng mất công sức cả tháng trời chớ đâu dễ gì đa.
Ảnh mang quốc tịch Mỹ, nhưng mà sinh ra bên Tàu khựa, mợ em thấy ảnh dễ thương giới thiệu cho cậu em, cậu em chấm ảnh cho em. Mà ảnh thì có biết đường biết xá chi? Nên 7 Viễn dắt ảnh tới nhà em giùm. Tính ra, ảnh từ Tung Của qua Mỹ về Việt Nam rồi qua Phi Luật Tân này mới gặp được em đó.
Em thì thương ảnh lắm, nhưng mà nhiều khi vì tình nghĩa bạn bè, em cũng đưa ảnh cho Giang xài mấy ngày để Giang giải tỏa. Bữa trước anh cũ của Giang hết xí quách đó, giờ Giang đã quen anh mới rồi, anh này dễ thương lanh lợi nhanh nhảu, bự con hơn anh của em, có điều nhìn ảnh hơi girly, trắng trẻo hồng hào lắm.
Bé My của em cũng đang tìm hiểu 1 anh, chắc tháng 10 này 2 đứa chính thức quen nhau. Em cũng nói mẹ em lớn tuổi rồi, thôi kiếm 1 anh làm quen luôn đi. Mẹ đang cân nhắc, mà em nghĩ chắc mẹ cũng thích.
Giới thiệu mọi người, ảnh của em tên Dell, kêu tên ảnh, đừng có réo lên hằn học rồi bỏ dấu sắc vô tên ảnh nghen, em hok thích âu.
Mọi người chiêm ngưỡng dung nhan ảnh nè, thương anh ghia, muah...muah...

Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010

Lan man (6)

(tranh Stuart Davis)
Ăn hủ mắm ruốc mẹ làm, giống như ăn cả 1 trời tình thương của mẹ (so sánh tình cảm của mẹ với mắm ruốc nghe có trần trụi bốc mùi không ta, nhưng mà tui cảm thấy vậy thiệt đó). Thương cái buổi chiều 2 chị em tui đi chơi mẹ ở nhà làm 1 chảo mắm ruốc thịt cho ngày mai con mang đi , nấu mà phải đem ra đằng sau vì sợ bốc mùi cả nhà. Rồi 2 đứa con ngồi vô tư ăn ăn ăn, sao cái gì mẹ nấu tui cũng thấy ngon.
Lúc nào cũng tự nói với ta nhớ Open đón nhận cái mới, lúc nào cũng tự dặn mình tự dạy mình tự nhắc mình mà sao thấy khoản này còn kém vậy ta?
Viết nhật kí làm tui nhìn mọi thứ được sáng rõ hơn.
Khi người ta mến ai (cho dù chưa biết về người đó nhiều) thì thấy thiệt thoải mái khi trò chuyện. Cái này nhiều khi cũng làm mình "quánh đờ", cái mến mến đó cảm tính quá trời! Mến mà chả biết tại sao! Cũng như có những người khi ở gần cứ ngại ngại e dè sợ sợ, dù người ta đâu đã làm gì mình, đọc được 1 bài thiệt hay giải thích chiện ấy này trên blog TOU.
Hihihi (ở 1 mình thích thì cười sảng chơi)

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

Lan man (5)

(tranh Trần Trung Tín)
Khi tự hỏi "How" coi như đã đi được nửa chặng đường, tự bản thân sẽ tìm ra câu trả lời. The answer you looking for is inside of you.
Thỏa cái thú đọc.
Không còn quan tâm và bận tâm nữa.
Cần chuẩn bị mọi thứ sớm hơn.

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Lan man (4)

(pic from http://www.jennihsurf.net)
Đóng nhiều vai trong 1 ngày, khi đông người, khi với người tui quý, khi với người bình thường, khi với người thấy sao sao, giữa đám đông, khi 2 người và lúc 1 mình.
Cái nhớ dai dẳng và bảng lảng.
Thực sự không thích cái quãng tỉnh thức, không kiểm soát được kí ức, suy nghĩ, cảm xúc, vì nếu để não thực hiện những cố gắng ấy, sẽ không ngủ được.
Khóc đâu nhất thiết vì buồn, có thể chẳng vì gì cả, hơ?
Cầu mong cho người 1 giấc mơ ngon.

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

Yêu

(a quilt designed by Pasty Thompson -Whimsical Album)
Sáng nhận được câu này từ Inner Space: Your thoughts don't exist in isolation, they affect the world. Every thought creates vibrations. Vibrations ripple out into the universe.
Trưa ngồi làm việc chung với những người mình thương mến.
Tối trong lúc xào nấu linh tinh, đã đang nghe sách nói về "Chiếc xô cảm xúc".
Có lẽ là dấu hiệu nhắc nhớ.
Thương yêu mọi người, thương yêu mọi người hơn. Ghét người ta thì dễ, tìm cách thương yêu người mới khó.
Không nói xấu ai, không nghĩ xấu về ai, để giữ tinh thần tích cực cho mình trước.
Khi tiếp xúc với người khác, trước khi nói gì với họ, nghĩ gì về họ, đặt mình trong đôi giày của họ, để xem mình motivate hay de-motivate người ta.
Cái gì là của mình rồi sẽ thuộc về mình, cái gì không phải thì mãi là không phải.
Uhm, nghe y như là mấy câu "cliché" hơ!

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Lan man (3)

(pic from http://artsedge.kennedy-center.org/)


Ở 1 mình, 2 mình hay nhiều mình có những cái thú khác nhau.
Chỉ có những điều phải hiểu, nhớ câu nói đó mà quăng bỏ sân si.
Loài người!
Có nhiều người thương quá, muốn chạy tới ôm người ta 1 cái, quàng vai người ta 1 cái, nhưng đó không phải là lệ thường (lại nghĩ con nhỏ này bị điên???)
Không học gì mới mỗi ngày, thấy như mình hèn mọn. Ngang qua người nghèo đói, thấy như mình bất nhơn. Quay về, thấy như mình bỏ cuộc.
Buồn ngủ, nhưng sợ cái quãng chập chờn tỉnh thức trước khi rơi vào giấc nồng.
Chấp nhận những cung cảm xúc lao xao này là 1 phần con người mình. Thế thôi!

Thứ Tư, 1 tháng 9, 2010

Người đàn ông và con mèo.

Tui thấy ông tối nay, rách rưới và nghèo khổ. Ghé ngang ministop mua ít đồ, tui gặp ông ngồi đó với 1 hộp cơm (trông tươm tất) trước mặt và 1 con mèo cạnh bên. Tương phản: bộ quần áo đen xỉn màu - bộ lông trắng muốt, đầu tóc xù rối - những sợi lông mượt, thân hình gầy com- tướng múp míp. Ông chia hộp cơm (có lẽ là ngon với ông) với con mèo. Nhìn khuôn mặt sáng bừng âu yếm của ông lúc đó tui không nhận ra ông là 1 kẻ ăn xin nữa. Hạnh phúc nào có phân biệt sang hèn?
Tui đi ra tặng ông ít tiền. Ông vẫn say sưa cho mèo ăn, nghe tiếng động, ông ngoảnh lại nhoẻn cười, thank you po. 7 Viễn nói, khi sẻ chia, người ta thấy mình hạnh phúc, cả tui và ông, đều sẻ chia và nhận được cái hạnh phúc ấm áp ấy.
Tui thấy cái thứ mà người ta gọi là hạnh phúc để mất công rượt đuổi nó thật là vô chừng. Tranh giành, đua chen, đánh giá, mưu mô, rồi ta có được cái niềm vui lấp lánh như ông già ăn xin và con mèo kia?

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

Viết cho Vy thương yêu.

Chúc mừng sinh nhật em thương yêu. Ngày hôm nay đánh dấu tuổi 24 của em.
Sinh nhật này, em không ở Việt Nam, nhưng xung quanh em ấm áp tình yêu thương hơn bao giờ hết.
Năm qua, em đang làm 1 công việc mới, 1 đất nước mới, và những người bạn mới.
Khoan nói về tình cảm mọi người dành cho em, ta biết, em yêu thương mọi người nhiều, thế là đủ!
Dũng cảm lên, em nhé! Ta luôn bên em!

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Ngày 29 tháng tám

(title: minimal beach vv person)
Phải trả 1 cái giá nào đó để là chính mình. Có chấp nhận cái giá đó không?
Sao cứ giao mùa là lúc lên cơn nóng sốt? Hay do tác động tâm lý nào?
Happiness comes from within. Biết chứ, đã làm mọi cách, nhưng hôm nay làm sao ấy, ngày mai khá hơn chăng? Cảm giác này sẽ tồn tại trong bao lâu? Nothing in life is to be feared. It is only to be understood, How?
Thử cách anh Trí xem, miệng cô bé hay cười nè, mẹ khen bé cười tươi ghê, trông giống như hoa hồng dưới ánh bình minh...

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Độc quyền

Được sự đồng ý của 7 Viễn, sẽ chỉ cho phép đăng thơ của hắn ta trên nhà của mền (ôi tham). Tức là sẽ không cho phép chính thức ai khác, trừ khi người đó tự ý copy không xin phép, hổng tính.
Tui vẫn mong là, sau này cái nhà của tui có 1 phòng khách (là phòng dành cho khách á), để khi có ai rảnh ghé chơi thì vô tư đi. Cho nên nhà ảo của tui (blog này) sẽ có sẵn 1 phòng dành riêng cho 7 Viễn (labels). Ông sướng nhé, được em ưu tiên.
Bài này hắn làm cách đây vài ngày, thích.


Ngày cô hồn
(nhân đọc Vnexpress)
Ngày cô hồn, cô hồn có vui không?
Ở bên kia có nghe mùi nhang khói
Cả năm lang thang hơn 300 ngày đói
Chắc gì ngày rằm tháng bảy đã no đâu
Quý cái tình người sống – chết cho nhau
Miếng bánh, đồng tiền mẹ tôi đem khấn
Nhìn đồ lễ nghèo, đám trẻ con háo hức
Hiển hiện tuổi thơ, tôi cũng một cô hồn
Những em bé nghèo vất vưởng xó đường
Những cô nhi không kịp chào thế giới
Những linh hồn không nơi kí gửi
Nào về đây đi, dù tưởng niệm đơn sơ
Để ít nhất một ngày trong năm không bơ vơ…
Tháng cô hồn người sống có buồn không?
Trang báo viết nhiều người đợi lễ
Những đôi mắt nặng áo cơm đến vậy
Biết hơn 300 trong ngày trong năm kia ra sao?
Tôi thấy có nhiều người lớn tranh nhau
Không phải với niềm vui lũ cô hồn tôi ngày trước
Họ chờ đợi một miếng ăn có thật
Ôi ngày cô hồn, người sống giống người âm
Tôi thương đất nước mình vất vả mấy nghìn năm
Khi cần cho, có cả cho xương máu
Nhận đã khó, cách cho càng khó
Đâu thể như cầm của vứt mặt người
Tháng cô hồn nghĩ đau những phận đời…
À, đã ăn mừng ngày thêm chữ Rờ vòng vào việc rinh bài 7 Viễn chỗ khác bằng 1 bữa cơm Việt tại 2706. Ngồi ăn chung với kẻ gian(ai biểu tên Giang, hứng lên tui gọi bằng kẻ cho thành kẻ gian ráng chịu)