Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Lan man (16)

(lâu rồi không thấy cảnh này, copy từ http://www.webthuky.com/forum/forum_posts.asp?TID=53)

Dạo này ghiền đọc blog, blog nào đúng gu là mê mẩn coi cho bằng hết. Càng đặc biệt thích thú hơn nếu tìm ra blog của 1 người quen thương mến. Biết họ ngoài đời và xem suy nghĩ của họ trên màn hình vi tính, thấy thương bạn mình hơn. Thì học cách yêu thương mà (mới tìm ra nhà em này)

Hồi nãy đi chợ Gudalalupe, thấy 1 bé gái 5 tuổi tóc uốn lăn quăn, nhớ hồi nhỏ. Mẹ cũng uốn xù đơ cho bé Vy tròn quay chắc lẳn. Sáng nào cũng lật đật chải mái đầu rối bù tóc uốn cho kịp giờ học giờ làm. Rồi ba hay mẹ chở tới trường Phú Thủy mua gói xôi dò (xôi vò) rồi vô lớp. Tan trường thấy con nhóc đi ra tay chân lấm lem mực Quế Lâm. Quay qua quay lại giờ mẹ đã hỏi con gái chừng nào lấy chồng. Có lúc thấy thời gian như 1 cái khoát tay!

Nghĩ lan man là sao tiếng Bắc lại được coi như chuẩn (cái gì là chuẩn và chuẩn theo tiêu chuẩn nào). Vì Hà Nội là thủ đô? thì Sài Gòn cũng từng là thủ đô vậy. Vì trên văn bản viết là như vậy? chữ viết là con người tạo ra và chính tả cũng là do con người tạo ra, nếu mình coi nó đúng thì nó đúng thôi. Vì giọng bắc khác giọng nam? thì mình viết theo giọng nam, sao đọc là xôi dò, mà phải viết thành xôi Vò?

Hè hè, là dì rạo gằn đăy tụy mìn đan kó chò viếc dà nóy xai lổi trính tã đó mà.

Chớ thiệt ra ngôn ngữ của 1 quốc gia/ dân tộc cũng cần cho nhất quán. Chỉ là tui không thích lấy cái này ra làm chuẩn của cái kia thôi.

Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

Đều đều

"Nhưng mà làm nhà nước nó ổn định con à!" Ba hay nói vậy.
Nên khi bắt đầu công việc ở chỗ làm nào đó, tui cũng mong 1 ngày có thể nói với ba là "nhưng mà công việc này nó ổn định ba à!". Hihi, chưa bao giờ nói được câu đó!
Không dưới 3 lần hỏi bé Xưng, "sao ba mẹ tao có thể ở cùng 1 nơi, làm cùng 1 sở làm, 1 công việc, đi về cùng 1 con đường, gặp cùng những con người đó, trong suốt 30 năm, không có bạn bè tụ tập như tụi mình, sao được vậy, hả mày", đều nhận cùng 1 câu trả lời " Tao nói với mày bao nhiêu lần, vì con!" Ừ, vì con, là vì nó đó. Khó hơ! Mà thiệt ra, tui cũng đang chạy trong 1 cái routine đó thôi, chỉ là đắp đổi bằng vài sự kiện cho có vẻ tươi mới.

Bar Shangri la, tiếp viên hóa trang như ma (giống như con ma), haloween mà, thay đổi tí chớ, cho đời chút vui thôi (mà niềm vui thiệt sự của mỗi người là gì? Có cái gọi là niềm vui thực sự tồn tại không?)

Hài dà, cuối cùng tui có thích sự ổn định không đây? Tui sợ sự đều đều, mà nhiều khi lại thích mình nằm trong 1 vòng quay đều đều nào đó...

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Nothing else matters

Forever trusting who I am, and nothing else matters

Lan man (15)

Nhỏ kể những ngày cuối cùng của ngoại, rồi khóc ra cửa sổ đứng khóc 1 mình. Mấy đứa bạn không ai lại gần an ủi hay vỗ về, thôi để nó khóc đi! Cuộc sống mà, come and go! Càng lớn, tụi nó càng thấy cái chết không là điều gì xa lạ nữa. Ngoại ra đi bình yên!

Cuối năm ngoái, thấy mọi người trên FB lăng xăng háo hức chào đón Tết ta. Nó vẫn lặng lẽ đi về với công việc thường ngày. Từ đó ít ló mặt lên FB. Gọi là "hội chứng tết xa nhà". Tới giờ, nhờ bạn này mới biết, còn 1 lý do tiềm ẩn nữa, là ở bển có quá nhiều "cái tui" (ego). (hehe, lộ nguyên hình 1 con nhỏ yếu bóng vía rồi nghen cưng)

Sắm cái áo mới màu xanh dương mạnh mẽ với dòng chữ: Love all - trust a few - and do wrong to none.
Bữa nay tự nhiên nhớ chận Nghi.
Tối, đi ăn quán Hường Quốc, lang thang uống Starbucks, nhí nhố cười vui, thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơ. Ngày mai là 1 tuần mới, rồi lại làm làm làm, rồi tối cuối tuần sau chơi vậy nữa nghen.
Lâu lâu cho 1 tấm có mình vô cho thấy personal image chớ hẻn.

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Kiếm cớ

The time in between - Ở lưng chừng thời gian, thích cái tựa quá mà bìa sách nhìn cũng thương ghê nên bắt đầu vô đọc cuốn này (phim và ảnh bày trước mặt thì việc đọc sách cũng cần 1 chút quyết tâm)!
Bữa giờ quên về blog mình luôn (chán cơm thèm phở). Chú thích: phở này ngon cực, làm mình phấn chấn cả ngày, tủm tỉm 1 mền suốt, break cũng không thèm nhắc đít vô pantry!
Quay qua quay lại, gần hết thời gian ở gần người thương mến đi qua đời tui, giữa tháng sau là xa người tui thầm nhớ trộm nghĩ rùi!
Thiệt ra không có gì để gõ, chí đang thích chưng 1 tấm hình gì đó thoai!
Đôi khi người ta sống như 1 thói quen!
Forever and one, là bài nhạc đang nghe miết nghe miết!

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Muốn


 Tự vấn lòng mình là đang muốn gì ?

. Đang muốn 1 cây viết mực và 1 quyển sổ có trang giấy ngả màu vàng ố, ghi chép suy nghĩ linh tinh.
. Đang muốn có quyển Thị Dân của Quốc Bảo.
. Đang muốn cảm giác trên xe về Phan Rang, sắp được về nhà (chắc cưỡi rùa đi quá)
. Đang muốn biết mình thực sự muốn cái gì, muốn làm cái gì, coi cái gì.
. Đang muốn say mê 1 cái gì, 1 bộ phim, 1 quyển sách, 1 món đồ, để quên mình đi.

Mệt quá đôi chân này, nằm xuống chiếc ghế nghỉ ngơi. Mệt quá thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời.
Hai, thiệc xự là gắt cằn hộc kách chắp nhặn xự khát biệc.

Nàng

(Please enter Password to view this entry)
Tui dới nàng, 2 đứa nghiện yêu nhau, tha thiết từ đây, cho tới ngày bạc đầu...
Ủa lộn qua nhạc sến rùi.
Bữa giờ nghĩ tới Nàng miết, nghĩ miết. Khuôn mặt Nàng chập chờn trong giấc ngủ, trong giấc thức, everywhere and all the time.
Ai biểu sinh ra có số làm sếp chi vậy không biết nữa, born to lead đúng là nàng đó.
Bao nhiêu đêm về confess với Nàng là Nàng ơi đáng ra hôm nay tui có thể làm tốt hơn cái này cái này,
nhiều lần thấy Nàng bực mình mệt mỏi mà áy náy ghê.
Hay tự hỏi không biết làm sao Nàng manage được bao nhiêu đó thứ, mà thứ nào cũng chu toàn, từ chuyện con kiến tới con voi, từ hệ thống cho tới đặt bữa ăn, từ dự án cho tới chuyện bố trí văn phòng, từ tuyển nhân lực cho tới ngày nghĩ phép từng người. Ui thương Nàng!
Huâi, ngày mai sẽ nhìn Nàng với ánh mắt thương yêu.
Nàng đi qua đời tui! thiệt là duyên may cho đời tui quá, nàng Phấn ơi!
(sao không nhập password mà bôi đen lên đọc dị chaaaa???)

Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Phương

They 're sisters? - You're not the only one with a complicated family
Câu này đuợc tui rephrase lại là "Everyone has their own problems" Ờ ai cũng có vấn đề của riêng mình hết, chỉ là how to take it and how to deal with it thôi.
Your mom loves you, she just does not have the best way of showing it but trust me, she really loves you. Từng nói với Phương 1 câu gần như y chang câu Savannah nói với Marti (from Hellcats). Ba mẹ mày thương mày, và đã làm những gì ba mẹ mày cho là tốt nhất, chỉ là không theo cách mày muốn, chỉ là theo hệ quy chiếu của ba mẹ mày (vốn khác với của mày), trong căn gác trống (cho giống UHP) bên Gò Vấp giữa đêm khuya lắc khuya lơ hơn 1 năm trước, trong 1 cuộc điện thoại hơn 1 tiếng đồng hồ, lúc trong người đầy tràn lý tưởng về 1 thế giới đại đồng (hay đầy Iofc spirit) còn Phương đang bối rối với con đường phía trước (và mày sẽ còn như thế vì lỡ mang số kiếp lạc loài)

Nhắc Phương , hôm qua có 1 cuộc chat với nhóc này khá là khó hiểu, từ câu status man dại của bản "got drunk and want to have a wild sex"
The principles of lust are easy to understand. Do what you feel and feel until the end. The principles of lust are burned in your mind. Do what you want. Do it until you find love.
Đó, ku này nói cao siêu bốc lửa vậy đó, ẻm là 1 trong những đứa bạn hiếm hoi tui có thể chia sẻ những suy nghĩ lạ lẫm, khó hiểu và lan man với. Và cũng là 1 trong những đứa bạn hiếm hoi đôi khi nói toàn chuyện bất thường. Không.dễ.có.

Đang hay nghe bài này nè

Phụ chú: Phương được nhắc tới là Phương đệp chai (kết quả sau 1 dụ thương lượng để anh chàng cho phép rinh vô bài)
Tự nhiên "quánh đờ", có bao giờ Trúc từng nghĩ How is it if I die young?
(Bury me in satin
Lay me down on a, bed of roses
Sink me in the river, at dawn
Send me away with the words of a love song)
đã tới vòng luân hồi nào rồi, vậy Trúc?
Sẽ raise a little hell of my own.
(gõ xong tự tick vào 'Quánh giá' ô 'Không hiểu' lun)

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Lan man (14)

(hay bài lan man thứ 13 nhưng mang số 14)

Hôm nay coi Passport to love (quởn ghia, coi hết tập phin), nhớ cảnh chàng chở nàng trên đường phố Sài Gòn với 1 chiếc mũ bảo hiểm vàng. Ờ, mình cũng từng có 1 cái mũ bảo hiểm màu vàng nắng vẫn thường đội đi đi về về tới sở làm-phòng trọ, cũng từng cầm lái rao rảo qua những con đường đầy xe máy, cũng từng cũng từng...Coi không vì nội dung, mà thấy lại nhiều cảnh Sài Gòn quá, cầu Ông Lãnh qua quận 4, mấy con hẻm đầy hàng quán, đại lộ bên PMH...tui thuộc về nơi nao???

Đu theo blog này đã mấy năm nay (thiệt ra nó là 1 website), lần đầu đọc bị "choáng", mình đã nói chuyện với con người này? bên trong 1 con người hơn mình 2 tuổi có thể chứa 1 lượng suy tưởng này? rồi đọc tiếp. rồi đọc lại. rồi đọc tiếp, sao trả lời được hết câu hỏi mình hay suy nghĩ dị? mà sao viết dễ hiểu dị? mà sao viết có lý quá dị? sao viết hay dị, thơ dị? (dị là tiếng Phan Rang hay dùng cho "zậy") Chỉ muốn hiện ra trước mặt bản nói 2 tiếng cảm ơn. rồi biến mất, chứ biết nói gì nữa bây giờ, những gì muốn biết nằm hết trong bài viết rồi.
Chời ơi, sao gặp để chỉ nói tiếng cảm ơn đây ta (gặp thì dễ rồi, tháng 11 mình dìa nè) nhưng mà gặp chỉ để nói tiếng cảm ơn thì hơi dô diên nghen.

(thở dài 1 cái) đọc tin lũ lụt của đồng bào ngoài Trung, mà rớt nước mắt, thương họ quá, họ là đồng bào mình đó. Rồi tin miền Bắc xúng xính áo hoa mừng đại lễ, cổng chào. pháo hoa, kỉ lục 1000. ui, họ cũng là đồng bào mình đó! rồi còn gì nữa Hà Nội ơi!

Google blog tui thì kết quả đầu tiên là ra blog chị (tại chị có 1 entry chỉ đít danh tên blog tui). Đọc rồi thấy thương chị quá, thì ra ai cũng muốn hướng mình tới cái chân-thiện-mỹ (mà tui thấy struggle hướng tới cái thiện của chị mỗi ngày mỗi ngày), thì ra trong mỗi người là cả 1 thế giới (lại phải cảm ơn blog again) mà nếu không trải lòng, thì mọi người không biết tới, cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua, hen chị.

Trong clip Wind of change (của băng Những con bò cạp) trên You tube, thấp thoáng hình ảnh bộ đội cộng sản (không biết Việt Nam hay Trung Quốc) qua nhiều cuộc chiến. Nè, tui nói cho mấy người biết, người Việt tụi tui là yêu hòa bình ghét chiến tranh nhen (cũng như yêu màu tím thích du lịch, yêu thủy chung và ghét rả rối). Sao xách tụi tui vô đó tùy tiện vậy chớ.

À, hình ảnh anh này cầm đàn say sưa Peace Train làm nghiêng ngả lòng em (anh này cũng là sờ ti, để phân biệt sờ ti lớn và sờ ti nhỏ bạn em thì ảnh sẽ là sờ ti mèo)

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Lan man (12)

Rainy Day Painting by Anil Nene
Định viết, rồi lại không viết, rồi lại viết, vì thích đọc lại chữ mình thôi.
Sẽ học lại yêu thương.
cho đến tận cùng, thì có còn gì đâu.
chở hồn người vào dòng suối mát, chở thật thà vào lòng dối trá
ngủ đây mèn ơi, khò khò!

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

China Town

(mà không có gì về China Town)

Trên LRT đến phố Tàu, nếu nó là An Mi? Cuộc sống trên những chuyến tàu không cần đích đến. Chỉ là người lạ, không ai biết, không ai quan tâm, không ai hỏi từ đâu đến, sẽ đi đến đâu, làm gì. Cần 1 quyển sổ, viết gì không biết nhưng nhất quyết phải có bằng được 1 quyển sổ, dù có phải mua nó với 100 quan Thụy Sĩ. Hay là An Mi chỉ cần 1 nơi chia sẻ, chỉ nghe thôi! (từ Và khi tro bụi)
Giáo đường phố Tàu ngay khu chợ. Thánh ca cứ ca, mấy con cá khô cứ giương mắt nhìn; lao xao lao xao. Chúa đã bỏ loài người, Phật cũng bỏ loài người, này em xin cứ phụ người...bài hymn vẫn vang vang, người trần vẫn qua lại, nhếch nhác, vất vưởng (hay là bóng ma). Đã ít nhất 1 lần nó trả chúa cho anh!
Cũng phân định với thế giới trong nó và thế giới ngoài nó với 1 đường viền (như biểu tượng đầu người trong outlook). Trong nó, là suy tư về nhân loại (mà nếu nói với mọi người là tao thấy như vầy, như vầy thì mọi người ắt nhìn nó như 1 kẻ weird). Ngoài nó, là những trò đùa tếu táo, dô diên, hình thể (mà nhờ đó thấy gần mọi người hơn bao giờ hết và yêu mọi người hơn bao giờ hết)
À, tình hình là bữa giờ nghe quài bài này (âm nhạc luôn làm nó phấn khích hay về với đỉnh điểm nẫu buồn)

P.S: Lớn, nghĩa là bạn phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của bạn và những thứ liên quan đến bạn.