Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

đi tìm?

(viết hồi nào không biết nữa, coi lại draft list thấy, hồi chiều bạn mình hỏi sao lâu không thấy viết, nên kiếm chữ post chơi)

. Người ta nói sống là phải có mục tiêu, có rồi thì cứ nhắm mục tiêu đó mà đi tới, mục tiêu của Ryan là lấy được chiếc thẻ thứ 7 dành cho hành khách đặc biệt trẻ nhất đạt 10 triệu dặm bay thường xuyên của American Airlines. Anh ta sống có mục tiêu khá rõ ràng đó chớ, mà sao vẫn thấy chơi vơi...up in the air!
. Chú Thành Lộc trả lời phỏng vấn chẳng nhún nhường nhà báo nào, sắc sảo biến hóa được mệnh danh quỷ sân khấu như vậy, mà cũng hỏi lại người ta, nhìn 1 cái cây đứng đó, sao biết rễ của nó có bám sâu hay không.
. Ông bải nghệ sĩ nuôi cả cha mẹ anh chị em họ hàng bạn bè dưới quê như tê, cười nói vô tư như ri, mà rồi cũng "thấy mình trong phận người hoang trong phận mèo hoang"
. Bạn Thư được ở Việt Nam và "ngông" chỉ làm công việc yêu thích, nhưng lâu lâu cũng thấy những làn khói xa và mờ vương vấn.

(chưa hoàn chỉnh, sẽ không bao giờ hoàn chỉnh, mãi mãi nha!)

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

chùa

bữa giờ nghe thầy chùa giảng bài miết (nghe giảng về đời thôi chứ hổng nghe về đạo), thấy tôn giáo này hay hay.

bạn Mercy, 1 trong những lần gặp rất đầu tiên của mình với các bạn, khi nghe mình nói là mình atheism, bản trố mắt ngạc nhiên, huh, trên đời này có loại người không tin vào god hay sao chứ? ừ, ủa, sao không, tao nè. Tới lượt mình ngạc nhiên.

mà thầy chùa nói chuyện, y như là nghe người cách mình 100 năm nói vậy đó (hông biết 100 năm trước hay sau). Như mở ra 1 thế giới mới, 1 hệ từ ngữ mới (cái gì mà pháp âm, hoằng pháp. ngạ quỷ, trí huệ, hoan hỉ, chúng sanh, tuồm luôm) tưởng như bước vô 1 thế giới khác.

anh Thành Lộc nói như vầy: tôn giáo, chẳng qua chỉ là 1 thứ tưởng tượng, ảo giác, nhưng lại là 1 chỗ dựa vững chắc và cần thiết. Hay đó!

giấc tỉnh thức mông lung, từng mảng kí ức như bong ra từ 1 tấm ván quá khứ nào đó, rơi ra, từng mặt người, từng nụ cười, từng khung cảnh, như 1 cái thòng lọng, không điều khiển được.