Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

clash

nếu cứ gọi là bi quan cũng được, cứ ghi hết ra đây
nhiều giá trị và cách xung đột nhau, có khi là đang quánh nhau
không được khác biệt, mặc dù căn bản của xã hội là khác biệt, nhưng nếu mà outstanding khỏi 1 đám giống nhau, thì có nguy cơ bị bóc ra và cắt đầu. Nếu bạn chưa được như vậy, thì hãy tập cho nó giống như vậy, số đông sẽ được coi là chuẩn (hèn chi mà ko thấy bứt phá)
không nên thành thật, mặc dù honesty is the best policy, nhưng nếu mà thành thật thì sẽ bị nhếch mép là khờ và ngốc nghếch
không nên chỉ tập trung vào chuyên môn, có nhiều thứ hơn chi phối, thậm chí lấn át khả năng chuyên môn, được gọi là mối quan hệ và xã giao.
cần căng mình trong 1 khoảng thời gian, sau đó, hoặc là thay đổi cho tương thích (gọi là biến chất đi cho nó đúng từ cờ sờ, hehe), hoặc là bứt sô. và sau này sẽ ngồi kể lại quá khứ vàng son, đã có 1 thời tôi làm trong hw

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

vớ vẩn

nhứt quyết phải viết những điều vớ vẩn xuống mới được.
bao tử là bộ não thứ 2 (có nhiều dây thần kinh hơn 1 số con vật), nhưng bao tử của mình thì lại nhạy cảm thái quá. Mỗi khi bực mình chuyện gì thì lại thấy mắc ói. Chuyện gì là chuyện gì?
có những người nhỏ nhặt tủn mủm đến... chả biết nói sao, không giải thích được cái gì tạo nên người ta như thế.
đổ lên đầu ai được thì đổ, vì bản chất cuộc sống là sự bất công
phải thừa nhận sự dối trá, bề ngoài, vì nó trở thành 1 phần hiển nhiên
mình không muốn để tâm não bị bào mòn vì những việc quá bé
vứt xoẹt nó đi thì nên
càng ngày càng chán 2 chữ house water :D

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Rodanthe

Chỉ vì lúm đồng tiền mà cưới cả người đàn bà, vì bìa sách mà mua cả cuốn sách.
vì cái màu xanh, chiếc ghế và bó hoa này mà rước em này về ngâm 2 tháng trước khi giở ra
đã lười đọc cái gì liền mạch, chỉ là đọc những tin cứt (theo chữ của Bút chì)
chưa đọc hết nữa, nhưng mà cứ jot xuống đây vài dòng lác đác.



Paul đã sống trong khuôn khổ bao lâu, anh ta có cần suy nghĩ "mình-làm-những-điều-hàng-ngày-mình-phải-làm-để-làm-gì" đâu. Paul đã theo routine bao năm, lao đầu vào học, bỏ cả những buổi hẹn hò thứ 6 để chuẩn bị bài kiểm tra, luôn dẫn đầu lớp, chạy ít nhất 5 dặm mỗi buổi sáng, trong vài chục năm, lấy vợ sớm, thành đạt trong chuyên môn, 1 ngôi nhà lớn trang hoàng đẹp, vợ con ... nhưng vẫn muốn có gì khác đi trong cuộc sống. Paul dũng cảm, ở tuổi đó và có tất cả những thứ đó, anh đã từ bỏ rất nhanh, ly dị, bán nhà, nghỉ việc, chu du... Lúc ảnh đi vòng qua các phòng trong nhà lần cuối, làm mình nhớ cảm giác của ngày cuối cùng trong căn phòng 2706 bên Manila, mình đã ở đó 2 năm rưỡi, căn hộ duy nhất mình trú chân bên trời phi, chẳng có cảm xúc gì, khi đó mình hiểu, quyết định buông bỏ là chính xác rồi, đến lúc rồi.
người cha nói, cha muốn con chạy tới 1 cái gì đó, chứ không phải chạy khỏi cái gì đó (It's okay to run-just as long as you're running towards something and not away from something) như nói với mình ấy nhỉ, mình chạy trốn khỏi những khoảng thời gian 1 mình, vì mình chưa làm bạn được với bản thân (nhớ câu chôm chỉa trên fb: If you make friends with yourself you will never be alone.) K. nói, anh thấy với em, việc đi chơi như 1 thứ gì đó không thể thiếu, như oxy để thở, anh ko hiểu nổi. Sau này nếu em lập gia đình, thì em phải bớt ham chơi đi ... Từng mảng rơi lả tả, anh đang bắt đầu hiểu em. Nhưng ko phải em mê chơi, mà em chạy trốn , cũng như em vùi đầu vào cuộc tình này, để chắp vá cuộc tình trước đó mà thôi.
Adrienne cũng có 1 cuộc sống thường nhật, 3 đứa con ở tuổi vị thành niên cần lo lắng, công việc thủ thư bán thời gian nghe qua có vẻ nhàm chán, và trách nhiệm với người cha già bị tai biến khi mình là con một. Lâu lâu cô vẫn muốn mình thoát ra khỏi nó, khỏi 1 người phụ nữ đã ly hôn vì chồng ngoại tình và trách nhiệm với 3 đứa con ko gần gũi mẹ. Có phải như ns.QB nói (theo tác gia nào đó), ai cũng có 2 con người, 1 con người như thường ngày, và 1 con người muốn khác đi (con người trên mạng ảo chẳng hạn, con người mơ mộng huyễn tưởng bản thân chẳng hạn) Mình có khác đi hay không, phụ thuộc vào việc bàn cân mình đặt lên lợi-hại ra sao nếu mình thay đổi, và mình có quyết tâm hành động ra sao cho sự thay đổi mình muốn có ~ là mình đoán thế ~ vì nhiều lúc mình muốn bỏ mẹ hết mấy thứ này quá, nhưng rồi mình lại thấy nụ cười cơ học của mình trên cơ quan và thấy mình vật vã một mình trên giường trong phòng ngủ khi thấy mình như không sống cuộc đời của mình hay sao.

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

đương thời

mẹ nói mấy người hải ngoại phản động quá, cứ chửi cộng sản tùm lum, sao họ không đưa ra đề xuất này nọ kia. Đất nước mình xuất phát điểm thấp, so với ngày sau chiến tranh là ngon quá rồi.
Nhưng mình thấy cái xã hội hiện tại như cái bong bóng xà phòng rỗng và mỏng manh,
cướp giật thì tràn lan và man rợ. Anh bee kể bạn anh ấy bị cướp 26tr mà còn bị chém nhiều nhát, sợ quá, cướp tiền thì thôi, còn phải giết người. Gần đây không chỉ một, mà còn nhiều vụ như thế. Động cơ không chỉ là tài sản, mà còn khát máu.
Tham nhũng, hối lộ và hạch sách thì hiển nhiên như đúng rồi.
Con người thì thiếu tình yêu đến đáng thương, không dám đứng ra bảo vệ niềm tin và những giá trị đạo đức cho là đúng, vì đã bị dằn mặt quá nhiều (gián tiếp hay trực tiếp)
Tự do đã trở thành 2 từ bị bóp méo định nghĩa, công dân mất đi khái niệm quyền lợi bản thân đáng lẽ được hưởng, facebook và blog bị chặn, phải dùng chương trình vượt tường lửa, cứ như đang làm chuyện gì sai trái, có những chuyện hiển nhiên ra đấy nhưng không nên bàn tới.

Ai nói câu này nhỉ, ở Vietnam, Công Lý chỉ là diễn viên hài


(trời ơi 1 đứa không bao giờ bàn chuyện chính trị xã hội như mình mà viết ra những chuyện này sao)

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Tháng 12

Tháng 12 zzz thèm lang thang đâu đó đến nỗi sẵn sàng gia nhập bất cứ hội du hành nào ko quen biết, chỉ cần bứt ra khỏi cái không khí thường ngày và cười nói vu vơ.
Tháng 12 zzz cái hẹn KL cùng cái đám mà khi đi chung mình như được bước ra khỏi tủ quần áo (nhưng ko liên quan đến vấn đề giới tính haha) đã ko thể thực hiện, thay vào đó là chuyến đi đến xứ samurai ko mong đợi mà cũng chẳng thấy bản thân hào hứng chút nào.
Tháng 12 zzz chỉ mong tâm bình yên vì hành động lặp lại hàng ngày của 1 người cứ làm cho trái tim mình như bị xắt miếng (ko liên quan đến tình yêu trưa gứa)
Mình phải cố gắng làm việc nhiều hơn, dành thời gian cho quiet time, bỏ qua 1 số điều đừng để tâm tới nữa.
Sống là sống thôi nhỉ, mình nuông chiều cảm giác có thái quá không???