Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011
thy
mỗi lần đi ngang makati med., hông chặn được cái hồi tưởng về ngày tụi ta vô thăm chị,
những ngày cuối, lúc đó chị chỉ còn 1 tháng, mà chị thông báo dừng cuộc chơi ở công ty còn nhiều nuối tiếc.
ta nhớ ngày chị rước tụi ta trong lần đầu tiên đáp xuống Mã Ní
nhớ chị hùng hục rủ ta đi gym, cho ta mượn sách, rủ ta đi mall...
ta cũng có cái giận chị đó, ta đâu phải bồ tát sống như ông bải kia, nhưng có giận, ta mới càng nhớ chị, vì giờ đâu bày tỏ cho chị biết được nữa,
giờ, chị đã đi xa thiệt xa...
ta nhớ buổi sáng đó, nghe tin chị hấp hối, người ta cứ ngây ra,
bàn làm việc của chị, giọng việt kiều của chị, ly uống nước của chị, phone nghe của chị ... tụi ta cứ để đó, lưu giữ được 1 chút hình ảnh chị, là điều cuối cùng tụi ta có thể làm
giờ kiếm lại, hổng có bao nhiêu tấm ảnh có chị hết trơn,
ngày mất chị, tụi ta để 1 bó hoa trắng trên bàn...
ngày mất chị, tụi ta cứ ám ảnh hoài câu nói của bác ốc "don't take life for granted"
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lam gi` co' bo` tat song nao. Neu con song thi ko la bo tat.
Trả lờiXóaHaizz, cuoc ra di do cung la giai thoat.
Manh me nhu em Thi ma con phai khoc ro`ng vi dau don keo da`i...
. đau đớn thì cũng phải gõ tiếng Việt có dấu nha.
Trả lờiXóa. bồ tát sống là từ chỉ nói với tui về ông đó!
e nhớ chị Thy lắm !!!
Trả lờiXóa