Gửi Phương,
Mày xem bộ phim tao nói chưa? Để đây lỡ mày chưa xem nha.
Nếu xem rồi, chắc mày hiểu tạo sao tao trả lởi về câu hỏi dạo này tao sao rồi, là tao vẫn suy nghĩ về nước mỹ. Thiệt đó mày, xem phim xong, trong tao có nhiều dấu chấm hỏi quá!
Bà Kim vuốt nước mắt đưa Hiệp lên chuyến bay chở con về vùng đất cha xôi của cha nó, không 1 tờ giấy để lại làm tin. Hiệp 6 tuổi, được mẹ dặn đi dặn lại, con nhớ nha con, nhớ ngày con đi để sau này còn về kiếm mẹ. Rồi 30 năm sau, Hiệp không nhớ nổi cách gọi MẸ. Tao cố gắng nghĩ xem, bây giờ tao có còn nhớ gì lúc tao 6 tuổi không. Chắc cũng không trách Hiệp được hả mày!
Heidi ngày quay về đã hoàn toàn là 1 bà tây không còn nhận ra 1 nửa dòng máu Việt Nam trong cô nữa. Và Việt Nam những năm 95, 96 của 1 vùng quê nghèo chắc hẳn xa lạ với cô, trời oi bức, buổi chơ lê la, bà mẹ không rời con nửa bước như bù lại mấy mươi năm xa cách, mùi cá mực tanh nồng, cảnh bà mẹ xối nước tắm cho con ngay giữa hiên nhà...Rồi khi cô bỏ đi trốn chạy do 2 từ trách nhiệm anh hai thốt ra. Phải chi anh hai cô đừng nói ra những câu đó nhỉ? Cảnh quay cuối cùng của bà mẹ ngồi lủi thủi ăn cơm rồi rớt nước mắt khi nghĩ tới con, nó thảm thương quá Phương à!
Coi xong tao không nghĩ ra có 1 cách nào đó cho 1 win-win solution hết hay sao. Heidi từ Mỹ nhìn về chuyến thăm vietnam như 1 kỉ niệm buồn, càng khẳng định Mỹ mới chính là nơi cô thuộc về. Bà mẹ dường như vô vọng cho ngày đoàn tụ cùng Hiệp, còn tuyệt vọng hơn lúc chưa tìm thấy con.
Heidi thuộc về 1 phần lịch sử nước mình, đất nước của mình đó mày, chỉ mới cách đây vài chục năm thôi, và những con người nằm trong cái phần lịch sử đó chắc ở xung quanh mình cũng nhiều, vậy mà thấy xa lạ hơ mày!
Hôm kia tao ra phi trường tiễn con nhỏ bạn, gặp 1 anh từ canada, anh ta cũng là chứng nhân của cuộc di tản lịch sử này. Ảnh cùng dì vượt biên năm ảnh học lớp 3 (ừ, tao cũng buồn cười là anh dùng lớp để đánh dấu chứ không dùng tuổi). Ảnh nói những đứa con lai trong chiến dịch babylift operation thì khác với boat people như ảnh nhiều lắm. Vì họ do người mỹ trắng nuôi. Như vậy là hên hay xuôi hả mày?
Mày nhớ xem phim này với anh Quân nha, mày hên lắm mới có người rủ coi chung, đặc biệt là ảnh. Coi phim này, tao cứ ước gì có ai hiểu đời, biết sự giải thích cho tao thêm. Tao không hiểu hết thổn thức của bà mẹ vì tao chưa làm mẹ, tao cũng không hiểu hết được bối rối của Heidi vì tao chưa khi nào gạt ba mẹ ra khỏi tâm trí mình.
Thôi, tao đi ngủ nha. Cho tao gửi lời thăm anh Quân của mày.
Pipi.