! làm ca đêm và 2 ngày off tách rời, không có đủ khoảng lùi cần thiết để phủi chút bụi cho 'nhả ảo'.
! chị cứng rắn, nóng tính, sửng cồ và hay đứng dậy thẳng thừng cho những thứ chị coi là không đúng. chị gánh thêm 'vai tròn bất đắc dĩ' che chở cho mấy đứa em không họ hàng thân thích; ấm ức, tụi nhóc mon men tìm đến nhà chị tỉ tê; đói bụng, rón rén hỏi chị có muốn ăn gì không; thấy cái gì đẹp, chị thành "mục tiêu" chia sớt lòng quan tâm thật đầy mà không có nhiều người trao đi nơi đất khách.
"sao chị sợ những người như vậy lắm v.", nhưng khi nghe chị nói câu này, tui nhìn trong mắt chị và thấy 1 góc khác. Cho đến tận cùng, chị cũng là phụ nữ thôi, cũng đôi khi ngơ ngác nhìn cuộc đời, nhìn mọi người và muốn trốn vào một-góc-không-ai...mà tui thấy chị cũng vướng 2 chữ đa đoan...tình riêng bỏ chợ, tình người lý lơi...
! rất không thích những suy nghĩ tiêu cực hay than thở, nên khi bắt gặp những suy nghĩ đó sắp xuất hiện, tui lại chạy xa để quên nó đi bằng những trò tiêu khiển, báo lá cải, tin tức sao, phim ảnh, dường như tui đang xa mình hơn...
! câu thơ của 7 nghệ sĩ cứ đeo bám tui suốt "con thấy mình trong phận mèo hoang trong phận người hoang, lang thang trên thế gian với đôi vai tàn phế". Tui vừa đồng cảm với ông, vừa không hiểu gì ông cả. Có lúc tui cũng thấy mình giống ông thôi, 16 năm đầu với cha mẹ, sau đó rong ruổi những phương trời 1 mình không người thân bên cạnh; có lúc tui thấy mình vô lý, ba mẹ đó, em gái đó, cậu dì đó, sao dám nhìn mình như phận người hoang???
! vẫn đang loay hoay với mục tiêu " taking ownership of your emotion"
... và hôm nay là 28 tết
! chị cứng rắn, nóng tính, sửng cồ và hay đứng dậy thẳng thừng cho những thứ chị coi là không đúng. chị gánh thêm 'vai tròn bất đắc dĩ' che chở cho mấy đứa em không họ hàng thân thích; ấm ức, tụi nhóc mon men tìm đến nhà chị tỉ tê; đói bụng, rón rén hỏi chị có muốn ăn gì không; thấy cái gì đẹp, chị thành "mục tiêu" chia sớt lòng quan tâm thật đầy mà không có nhiều người trao đi nơi đất khách.
"sao chị sợ những người như vậy lắm v.", nhưng khi nghe chị nói câu này, tui nhìn trong mắt chị và thấy 1 góc khác. Cho đến tận cùng, chị cũng là phụ nữ thôi, cũng đôi khi ngơ ngác nhìn cuộc đời, nhìn mọi người và muốn trốn vào một-góc-không-ai...mà tui thấy chị cũng vướng 2 chữ đa đoan...tình riêng bỏ chợ, tình người lý lơi...
! rất không thích những suy nghĩ tiêu cực hay than thở, nên khi bắt gặp những suy nghĩ đó sắp xuất hiện, tui lại chạy xa để quên nó đi bằng những trò tiêu khiển, báo lá cải, tin tức sao, phim ảnh, dường như tui đang xa mình hơn...
! câu thơ của 7 nghệ sĩ cứ đeo bám tui suốt "con thấy mình trong phận mèo hoang trong phận người hoang, lang thang trên thế gian với đôi vai tàn phế". Tui vừa đồng cảm với ông, vừa không hiểu gì ông cả. Có lúc tui cũng thấy mình giống ông thôi, 16 năm đầu với cha mẹ, sau đó rong ruổi những phương trời 1 mình không người thân bên cạnh; có lúc tui thấy mình vô lý, ba mẹ đó, em gái đó, cậu dì đó, sao dám nhìn mình như phận người hoang???
! vẫn đang loay hoay với mục tiêu " taking ownership of your emotion"
... và hôm nay là 28 tết