Chỉ vì lúm đồng tiền mà cưới cả người đàn bà, vì bìa sách mà mua cả cuốn sách.
vì cái màu xanh, chiếc ghế và bó hoa này mà rước em này về ngâm 2 tháng trước khi giở ra
đã lười đọc cái gì liền mạch, chỉ là đọc những tin cứt (theo chữ của Bút chì)
chưa đọc hết nữa, nhưng mà cứ jot xuống đây vài dòng lác đác.
Paul đã sống trong khuôn khổ bao lâu, anh ta có cần suy nghĩ "mình-làm-những-điều-hàng-ngày-mình-phải-làm-để-làm-gì" đâu. Paul đã theo routine bao năm, lao đầu vào học, bỏ cả những buổi hẹn hò thứ 6 để chuẩn bị bài kiểm tra, luôn dẫn đầu lớp, chạy ít nhất 5 dặm mỗi buổi sáng, trong vài chục năm, lấy vợ sớm, thành đạt trong chuyên môn, 1 ngôi nhà lớn trang hoàng đẹp, vợ con ... nhưng vẫn muốn có gì khác đi trong cuộc sống. Paul dũng cảm, ở tuổi đó và có tất cả những thứ đó, anh đã từ bỏ rất nhanh, ly dị, bán nhà, nghỉ việc, chu du... Lúc ảnh đi vòng qua các phòng trong nhà lần cuối, làm mình nhớ cảm giác của ngày cuối cùng trong căn phòng 2706 bên Manila, mình đã ở đó 2 năm rưỡi, căn hộ duy nhất mình trú chân bên trời phi, chẳng có cảm xúc gì, khi đó mình hiểu, quyết định buông bỏ là chính xác rồi, đến lúc rồi.
người cha nói, cha muốn con chạy tới 1 cái gì đó, chứ không phải chạy khỏi cái gì đó (It's okay to run-just as long as you're running towards something and not away from something) như nói với mình ấy nhỉ, mình chạy trốn khỏi những khoảng thời gian 1 mình, vì mình chưa làm bạn được với bản thân (nhớ câu chôm chỉa trên fb: If you make friends with yourself you will never be alone.) K. nói, anh thấy với em, việc đi chơi như 1 thứ gì đó không thể thiếu, như oxy để thở, anh ko hiểu nổi. Sau này nếu em lập gia đình, thì em phải bớt ham chơi đi ... Từng mảng rơi lả tả, anh đang bắt đầu hiểu em. Nhưng ko phải em mê chơi, mà em chạy trốn , cũng như em vùi đầu vào cuộc tình này, để chắp vá cuộc tình trước đó mà thôi.
Adrienne cũng có 1 cuộc sống thường nhật, 3 đứa con ở tuổi vị thành niên cần lo lắng, công việc thủ thư bán thời gian nghe qua có vẻ nhàm chán, và trách nhiệm với người cha già bị tai biến khi mình là con một. Lâu lâu cô vẫn muốn mình thoát ra khỏi nó, khỏi 1 người phụ nữ đã ly hôn vì chồng ngoại tình và trách nhiệm với 3 đứa con ko gần gũi mẹ. Có phải như ns.QB nói (theo tác gia nào đó), ai cũng có 2 con người, 1 con người như thường ngày, và 1 con người muốn khác đi (con người trên mạng ảo chẳng hạn, con người mơ mộng huyễn tưởng bản thân chẳng hạn) Mình có khác đi hay không, phụ thuộc vào việc bàn cân mình đặt lên lợi-hại ra sao nếu mình thay đổi, và mình có quyết tâm hành động ra sao cho sự thay đổi mình muốn có ~ là mình đoán thế ~ vì nhiều lúc mình muốn bỏ mẹ hết mấy thứ này quá, nhưng rồi mình lại thấy nụ cười cơ học của mình trên cơ quan và thấy mình vật vã một mình trên giường trong phòng ngủ khi thấy mình như không sống cuộc đời của mình hay sao.
Rất đúng kiểu vơ vẩn ngơ ngác giữa đời, một kiểu buồn rất già, rất trẻ, rất nửa vời ! Mà hay !
Trả lờiXóaCó phải đang cố gắng làm thơ
Xóahay là vô tình có vần
thôi vậy?
:)
Rảnh rảnh ghé chơi. Đổi tên blog rồi ha. :))
Xóa