chiều thứ 6, thường là sự trống trải,
thường xe cơ quan lăn bánh về saigon, về nơi mình gửi sự tự do, nơi được mình gọi là thành phố yêu thích, my favorite city
để khỏa lắp, cho những ngày cuối tuần trốn trong vài quyển sách , nên có đứa từ nhà sách ngạo nghễ bước ra với 3 cuốn nằm ngoan trong bọc nilon,
không là những quyển dự định mua từ trước
trời nắng nóng kinh khủng, chiều thứ 6 là người cuối cùng bước ra khỏi cổng và ngoan cố nhét 1 tập báo cáo dày cộp của bạn mắt hít trọng tôn ti trật tự hình thức định dịt dọt giùm thằng nhóc nổ, thế mà đã đụng vào đâu, thay vào đó mình làm gì? (hay viết thế này cho nó thức thời: mình làm gì khi mình không muốn làm gì?)
mình đọc
mình đọc Những mảnh đời trao tặng (the life we were given) của cô Dana Sachs. Nhiều góc mới mà dù đã biết qua sự kiện babylift operation thì vẫn chưa tưởng tượng tới. Cô này biết đến chiến dịch babylift mới năm 2004, thế mà cất công tìm hiểu và viết thành 1 cuốn sách như 1 công trình thế này, hay ho thật.
mình đọc Trang Hạ, trước đây có vụ xì căng đan gì mà mình không thích chị tóc tém này nhỉ? không nhớ nữa, giờ follow chỉ trên facebook và quàn tàn tâm đắc với khái niệm tự do phụ nữ sống cuộc đời của chính mình, (chứ không phải vì theo cái vụ cãi qua cãi lại với 1 cậu nhóc du học sinh nào đấy về du lịch phượt), rồi hứng chí mình vào Fahasha vớt 1 quyển sách của chỉ (vì thấy mình đọc chùa trên internet vậy thì không công bằng cho việc nhận ý tưởng chút nào)
mình đọc bác truongduynhat hơi hướng qua bên kia lề 1 chút và mình rùng mình không biết bao nhiêu lần về cách chính quyền "tiếp đón" ông già phóng viên chiến trường Ronald Haeberle, tác giả của tấm hình anh Đức che đạn cho em gái Hà trong vụ thảm sát Mỹ Lai. Nhân đây cũng nói luôn là mình không thích cách nhà sách trưng hình thảm sát Mỹ Lai (nhất là tấm bé gái trần truồng hoảng sợ la khóc) phóng to và đẹp để làm khung hình lưu niệm hay đỡ ghét hơn nhưng vẫn không thích những bức vẽ theo khẩu hiệu tuyên truyền thời chín mấy (và đến tận bây giờ) vì nó không đại diện cho toàn bộ Vờ Nờ.
mình đọc blog cậu Ấm mà trước kia mình đã ghé ra ghé vô nhiều lần khi còn nhiều thời gian trống trải sau ca làm việc 10 giờ bên Mã Ní, nhưng lúc đó thấy cậu mơ tưởng ba hoa nhiều quá (xin lỗi cho mình nói cảm nhận bản thân nhé), giờ mình thấy bài viết "chân chạm đất" hơn nhiều lần và mình thích thú đọc cho bằng hết thôi nha.
mình coi youtube bộ phim về cô con nuôi người Úc gốc Việt trong chiến dịch theo quyển sách đang gọi là "không vận trẻ em" còn theo 1 anh độc giả thì gọi là babytheft, trên đường thiên lý quay lại tìm về gốc gác.
mình nghe Garth Brooks trong những buổi trưa buổi chiều nóng hầm hập ở nhà, để chạy trốn nỗi buồn về 1 quyết định lần nữa quay lại trong đầu mà nhiều lần trước chả bao giờ thực hiện được.
mình nóng nảy chửi 1 thằng qua tin nhắn nhưng vẫn ngọt nhạt xưng anh-em chỉ vì đang chạy trốn tâm trạng buồn chán mất điểm tựa đang chực chờ trào lên bất cứ lúc nào chỉ vì thằng chả hỏi xem em đang làm gì thế vậy là mình chửi hắn đó là sự riêng tư của mình anh chẳng là cái gì mà hỏi tôi câu đấy tôi và anh không đủ thân thiết để mà hỏi tôi như vậy từ nay về sau đừng có nhắn tin cho tôi kiểu như vậy nữa tôi đang làm việc tôi không có thời gian trả lời các câu hỏi (vớ vẩn) của anh tôi cũng không muốn ra đường vì trời nóng nên hủy hẹn tôi không gặp anh nữa. Thôi cho anh ta thấy luôn, không phải cứ mặc đồ công sở trên môi luôn cười vì làm đúng cái nghề dịch vụ thì sẽ là 1 con bé hiền diệu thảo mai.
rồi mình quyết tâm tối thứ 4 này mình leo lên tàu đi Huế chẳng coi lăng tẩm cầu tràng tiền chùa thiên mụ chi cả. Chỉ để nghe giọng người Huế trên xứ Huế và nhìn cái hàng cây long não mà bác Trịnh ngắm cô Diễm mặc áo dài trắng quần đen đi guốc thảnh thơi đi học đi về.
để mình gặp lại 1 trong những người trong cái đám bạn chơi với nhau lo cho nhau quan tâm tới nhau chả vì cục cứt gì cả vì chả bao giờ có bất cứ sự so sánh tranh giành nào, đứa nào mà cuối tháng chẳng nhận chừng đó lương và bấy nhiêu allowance cho tiêu xài shopping.
mới ngêu ngao bài "first of May" đây mà giờ đã là quá nửa tháng 5, vô lí thật
cũng hơi dài rồi đó nhỉ, và bài tập thì vẫn còn nguyên hỉ và thằng cha Brook vẫn đang rên rỉ
thôi ăn chôm chôm
à phiến mải tấm chớp bóng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...