Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

Em tui.

0 tuổi. Mẹ hỏi đặt tên em Tường Vy hay Trà My. Tui đòi, Trà My đi mẹ, nhà 1 đứa tên Vy thôi. Tui sợ em dành mất tên tui.
1 tuổi, tui ru em tui ngủ bằng cách nghe tui đọc sách giáo khoa.
2 tuổi, em tui khóc suốt đêm vì thương anh chàng võ sĩ bị knock out trên phim.
3 tuổi, em tui tiễn tui đi học và không nhớ đường về, cứ đứng đó ngơ ngác khóc.
4 tuổi, em tui ở chung với mẹ trong kí túc xá đại học, má phúng phính và hát Hoa Pơ Lang thiệt hay.
5 tuổi, em tui buộc "được" cho đi học lớp 1, ngày thi làm bài không được, ngồi khóc trong phòng thi. Nước mắt là nỗi lo sợ hay sự tủi thân của 1 con bé không sống cùng ba mẹ của 2 năm tuổi thơ. Tui về thấy vết nước mắt khô trên má nó mà vô tâm không hỏi. Lòng tự trọng của nhóc tì 5 tuổi cũng không cho phép nó kể ra.
6 tuổi, cuối tuần nào em tui cũng ngồi trên lầu nhà ông bà ngoại, chống cằm nhìn về phía núi, phía con đường đất đỏ lô nhô đá trông bóng dáng ba tui cỡi chiếc Dream tím lên thăm con
7 tuổi, em tui khoe cả xóm tui đã mặc áo lá.
........
15 tuổi, em tui mặc áo dài đi học, tui ngỡ ngàng, em mình lớn.
16 tuổi, em tui thức học bài tới 1 giờ, sáng 6 giờ 30 dậy đi học thể dục thẩm mỹ, tui khâm phục, em mình giỏi.
17 tuổi, ngày tui đi Ấn Độ, nó viết blog, biết chị đi rồi về, mà thấy lòng sao sao... nó là người chuẩn bị hành lý cho tui, tui xúc động, em tui thương tui.
18 tuổi, em tui 1 mình vô Sài Gòn đi thi, không cần ba mẹ, không có nhỏ chị vô tâm....tui tin, em tui làm nên chuyện.
Thôi kết bài, tui có nhỏ em bá cháy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...