... là cậu ra sân bay đón về lúc 1 giờ sáng.
... là Cường chở đi bất cứ đâu tui thích, bất cứ lúc nào tui thích, kể cả đi ăn sinh tố vào cái giờ phố thị đã vắng hoe.
... là Thy nghỉ học chờ bạn vào thành phố vì sợ không ai đón.
... là Thảo đem xe của 2 anh em nó về cho tui mượn.
... là Ngân nho nhỏ tự thốt lên, tao đi rồi không để chìa khóa cho mày vô nhà, rồi mày có xe đi chưa (dù mình đã rời chỗ Ngân 9 tháng, nhưng bạn vẫn cho mình 1 mặc định, đây vẫn là NHÀ, và cứ như bạn vẫn ở đó và luôn ở đó, cho mình về. Dù mình đã lâu không liên lạc với bạn vì không muốn chỉ là những câu xã giao nhiều hình thức. Dù mình nhiều lần không reply thư bạn vì không có gì đặc biệt chia sẻ và mình muốn cùng trò chuyện với tình cảm chứ không với mục đích lấy thông tin).
... là Tún gọi với giọng phấn khích đang giữa Youth Camp, và la lên “nhớ quá làm sao bây giờ, chắc phải tự xử quá!” – Bạn có biết đã làm tim tui loạn nhịp!!!
... là mẹ nhìn mình cười : sao nó lụi quá, y như cái thằng.
... là Giang để status: nhớ Vêi Vêi khìn khìn.
... là 7 Viễn dặn dò 1 câu rất buồn cười : Em về nhớ ăn nhiều cá nhé!.
... là dì Thao hỏi, sao về mà không gọi cho dì.
... là Ân sẵn lòng đón mình ở bến xe dù đã khuya và sau 1 ngày làm việc mệt, rồi sau khi quay về vẫn sẵn lòng quay lại chở giùm mình ra sân bay gửi đồ cho Xuân.
Ui, sao quanh tui thiệt nhiều thương yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...