Trong miên man nhớ nhà, nhớ Phan Rang của con sẽ là nhớ ba, mẹ, bé My và cậu.
Cậu là 1 phần tuổi thơ con, 1 phần tuổi hoa niên và là mảnh ghép của kỉ niệm 1 gia đình hạnh phúc trong hình ảnh con hằng giữ cho mình những tháng ngày tha hương.
Khi con buồn, khi con tự hỏi cái đích của cuộc hiện sinh (chữ của bác Sara), khi con thấy cô đơn trên đất người, con tự nhủ, còn phải sống cho những người thương yêu mình chứ, là ba,mẹ, bé My và cậu.
Có lúc thấy cậu cho con nhiều quá, biết khi nào mới return được cho cậu điều gì. Đó có phải điều mà người ta gọi là, nước mắt chảy xuôi???
Nhiều lần con tự nói, mẹ thương cậu, rồi cậu thương con, vậy thì con sẽ thương con cậu, con chờ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...