Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

connection

sự buông bỏ, rõ là không dễ dàng gì, tiền bạc, thân phận, hào nhoáng, trọng vọng...don't cling to things

connection (hay déjà vu???), có nhiều người tự nhiên thấy có mối thân tình
có nhiều nơi thấy tưởng như mình từng bước chân qua...

thấy sao ta gần gũi lạ khi nghe con bạn spark qua sau khi đọc xong blog của 1 người không quen ghi lại những nơi đã đi qua: trời ơi tao chịu không nổi, tao muốn đi! ừ tao cũng vậy, nhiều khi tao cũng muốn phất áo bỏ hết để sống cuộc đời tiêu dao, nhưng mà...có dễ vậy không. Ơ hay, thế nào là buông bỏ???

chuyến bus đêm, trên con đường vòng đối diện RCBC sẽ có 1 chỗ lõm, chiếc xe sẽ chao đi nghiêng thật mạnh. Mình thân quen với thành phố này đến vậy rồi sao?

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Thầy bà

(thầy bà là từ mẹ hay dùng).

Hồi xưa giờ không ấn tượng đặt biệt với thầy cô nào hết, tự nhiên bữa nay kể chuyện 1 ông thầy không nhớ tên.

Học thầy 1 học kì môn tiếng Anh năm I. Hồi đó ở tuốt quận 7, học tuốt Thủ Đức. Tiết của thầy bắt đầu lúc 7 giờ 15 sáng. 5 giờ 30 là mắt nhắm mắt mở chuẩn bị rồi chạy xe từ quận 7 ra công viên Lê Văn Tám, xong ngồi bus ra tới ngoải. Đi bộ khoảng 1.5km tới trường. Sáng sớm là giờ tui hoạt động kém hiệu quả nhất. Vậy mà phải lọt chọt đi học.

Về thầy, thầy trẻ, còn trẻ măng, chắc mới ra trường 2-3 năm, khoảng bằng tui bi giờ. Thầy dạy môn writing.
Mừ cái lớp ta nói nó chán! Thì môn writing, ngữ pháp, viết, rồi trò sửa, thầy sửa.
Mừ sinh viên ta nói nó ngán! Sáng sớm có đứa chưa kịp ăn sáng, tối qua có đứa làm bài (hay coi phin) tới khuya.
Mừ ta nói ông thầy cũng xìu! Sanh viên gì mà ngồi nghe với ghi không à (thì mấy môn kia sao môn này zậy)

Có bữa thầy cho bài viết đề tài gì đó (quên), có bạn gì Anh đó (quên) xung phong "chưng" bài. Bạn mở đầu bằng "home sweet home". Thầy mới nói là bạn viết zậy là sai, không ai bắt đầu bằng 1 ngữ như vậy cho 1 đoạn văn hết, sai ngữ pháp rồi cà. Bạn nói lại là không có sai. Thầy lại nói , không, sai mà. Bạn kết 1 câu là: thầy cứ viết như vầy đi, người nước ngoài sẽ hiểu. Ừ, thì thầy dạy tiếng anh nhưng mà là người Dịt thôi. Tụi tui biết bạn đó học trung tâm tiếng anh (nhiều tiền) của người nước ngoài dạy, mà cũng hỏng biết viết dậy thì có đúng hông nữa.

Nghe xong câu này, tui thấy mắt thầy đờ đi 1 chút. Thầy không cãi tiếp nữa, không bàn tiếp nữa.
Chuyện có vậy thôi.
Nhưng mà lâu lâu tui lại nhớ cái dáng lầm lũi của thầy trong suốt học kì và khuôn mặt lặng đi của thầy trong khoảnh khắc đó.

hông biết lúc đó thầy nghĩ gì? hông biết trong những ngày đi dạy cho lớp tui, có bao giờ thầy có ý định "mất dạy"? hông biết nếu có, thì điều gì níu kéo thầy? lương giảng viên mới ra trường chắc ít, chỗ dạy thì xa, sanh diên thì xìu,

như tui, cũng đang tự"quánh cái đờ" hông biết đang có gì níu kéo? nên cầm tiếp hay nên để xuống?
(viết để quên)

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Quởn


Mất nước không lo, lo ngồi đó photoshop, quá tào lao...