Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Nơi nao?



quê hương là gì hở mẹ? ai đi xa cũng nhớ nhiều (Chung Do Kwan :-) 

Phan Thiết, là nơi được mẹ sinh ra, nơi đó nó có nhiều kí ức tuổi thơ. Mùi áo mưa khi ngồi sau chiếc xe đạp mini của mẹ, trò ma lon chạy té khói của bầy trẻ con trong khu tập thể Phú Thủy, ly sinh tố của ba mỗi chiều tan học nếu con được điểm 9, điểm 10.

Ka Đô, nơi ông bà ngoại họ hàng loanh quanh trong cái xã nhỏ. Nghỉ hè, cuối tuần, lễ, tết. giổ quải, đám cưới, đám hỏi...con cháu đều tập trung về. Ngày xưa còn có xe thổ mộ đi từ "cây số 13" vào nhà ngoại, lối xưa xe ngựa hồn thu thảo.

Phan Rang, ba mẹ ở đó (có phải ba mẹ ở đâu thì nơi đó gọi là quê hương?). Thị xã hiền hòa như bàn tay con gái (câu này chôm trên nhacvietplus thì phải). Mỗi chiều, loa phóng thanh phát đều trên những con đường nhỏ phố thị câu ca "Phan Rang của tôi, đầy nắng và đầy gió, em bỏ ra đi hằng mong chốn thiên đường, Phan Rang chợt mưa, giọt nhớ dài trên phố..."

Bình Định, là chỗ điền ô nguyên quán trong CMND. Về Bình Định được 2 lần, 1 lần 4 tuổi, 1 lần thăm được 1 ngày. Nhưng mà nơi chốn này rất thân thương. Vì giọng nói của ba có sau 30, 40 năm hay 100 năm xa quê thì vẫn là "bà nậu" chứ không là "bà nội". Vì bà ngoại mỗi khi bàn ra chuyện gì vẫn "bãi héc" (hehe). Thiệt, xứ nẫu với nó thiệt là thân thương.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

12.07.11

Sốt, đau họng và ho. Tự uống kháng sinh và ngậm nước muối trước khi đi khám (cho) bác sĩ ngày mơi. Nhớ mẹ có lần nói với ba "chính mình phải chăm sóc sức khỏe bản thân chứ không ai lo cho mình đâu". Lúc đó nghĩ trong đầu úi trời có mẹ đó mần chi, không lo cho ba mà để ba tự chăm sóc bản thân. Ba thì cái gì cũng có mẹ lo cho mừ. Còn mình hiện tại không có ai lo cho, nên đang  làm mọi cách để không đổ bịnh.

Nhớ anh akeen2k lúc lâu ơi là lâu có hỏi em có biết bài Đời Đá Vàng hông, em nói em hông biết. Anh nói, ừ, ta lần mò leo mãi không qua được vách sầucó 1 đời khóc than mới hiểu đời đá vàng đó em. Lúc đó hổng hiểu chi mô, chỉ thấy anh chắc đôi khi cũng thấy nặng nặng với với 1 gia đình trẻ vợ chồng sinh 1 đứa con bên Úc rồi lại dắt díu nhau settle down ở mảnh đất quê hương còn chưa phát triển.

Đọc "nỗi cô đơn của các số nguyên tố", mới thấy không chỉ người lớn mới biết cô đơn, con nít cũng biết đến cảm giác lạc loài, chỉ là cảm giác đó trúng đứa này hay đứa khác.

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Truyện copy

3 ngày rồi "mất mạng", không wifi, kịp đọc 1 cuốn e-book. Post lại vài câu chuyện ngắn, rất ngắn....

ANH HAI
NGUYỄN HÀN CHUNG

Căn nhà tranh đổ sập cuốn theo dòng lũ. Tí một tay ôm Tèo một tay bấu vào miệng chum chòng chành. Cái chum bé quá. Cánh tay mỏi nhừ. “Nếu chết cả hai mẹ buồn biết mấy. Thôi em đi, trời cho sống nhớ lo tuổi già của mẹ”. Nước mắt nước mũi ràn rụa, Tí rướn người bỏ Tèo vào chum. Em còn quờ quạng một lúc nũa đến khi cái chum chỉ còn là một chấm mờ mới chìm sâu vào cơn hung bạo của nước trời.
Tèo không chết nhưng em mất trí, ai hỏi gì cũng chỉ nói: “Anh Hai!”.

NGƯỜI CHA
Đ. DŨNG

Hừng đông, bến tất bật thuyền ra khơi. Cũng như những lần rời bến trước, chị ở lại cùng con. Cầm tay anh mà không đưa tiễn.
Anh đi nhanh, bóng vạm vỡ, rắn rỏi...
Đã đủ cả: Lưới, dây, lửa, đèn, dầu, muối... Thuyền khởi động.
Bỗng anh dừng máy, xuống thuyền quay trở lại nhà. Chị hỏi. Anh cười với chị và con. - “Anh quên thuốc?”. Nhưng anh mở tủ, lấy bút.
Hôn vợ và con. Anh vội vã rời nhà.
Bão số 5. Anh không về nữa. Nhưng sổ liên lạc của con, anh đã nhớ ký...

EM GÁI TÔI
NGUYỄN TRƯỜNG HẢI

Tôi vào đại học. Em gái tôi bỏ học, tảo tần nương rẫy nuôi tôi, bỏ quên mộng mơ thời con gái. Em đi làm hãng chuối. Lương tháng 120.000 đồng. Tôi về thăm, em cho 60.000 đồng. Một nửa. Thầm nhủ sẽ đền đáp thiệt thòi cho em. Em lấy chồng, sinh con, nghèo. Tôi lận đận, chải bươn. Chưa kịp đỡ đần cho em, em đổ bệnh: u não. Bác sĩ lắc đầu, em tôi nằm chờ chết.
Muốn đổi lại “một nửa” đời mình cho em. Nhưng không được. Thương quá!

CHA VÀ CON
VÕ VĂN LỢI

Tháng Chạp xôn xao. ''Nhong nhong, cha làm con ngựa...''. Con cười ngặt nghèo trên lưng. Sân nhà nghèo đón Tết rực rỡ mai vàng, vạn thọ.
Hai mươi năm...
Cha già muốn đi phố xem Tết. Con đèo cha bằng xe gắn máy. Cha không quen ngồi, sợ té nên ôm con chặt cứng. Con bảo: ''Ngồi vậy khó chịu lắm!''. Cha dịch ra xa, loạng choạng khiến xe mất thăng bằng, con gắt. Tháng Chạp lao xao...

CHIẾC ĐỒNG HỒ
VŨ ĐỨC NGHĨA

Anh con trai đi làm được vài tháng, có dịp ghé thăm nhà. Bữa cơm chiều, anh cứ nhìn chòng chọc vào chiếc đồng hồ của cha. Người cha thầm nghĩ: “Chắc là con nó cần…” Ăn cơm xong, người cha gọi con trai ra bàn uống nước, ông bảo: ''Con mới đi làm, cũng cần biết giờ biết giấc''. Rồi ông tháo đồng hồ đưa cho con. Người con trai cầm đồng hồ, bấm lại hai nấc rồi đeo vào tay cha, rươm rướm nước mắt:
- Dạo này ba gầy quá, dây đồng hồ tuột cả xuống bàn tay!

BA
LÊ HOÀNG ĐÔNG PHƯƠNG

Lớp 12. Tôi không có thời gian để về nhà xin tiền ba như hai năm trước. Vì thế ba phải đích thân hàng tuần đem tiền xuống cho tôi: Từ nhà tới nơi tôi trọ học cách 15km. Nhà nghèo không có xe máy ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba.
Tôi chuẩn bị mua hồ sơ đăng ký thi đại học, không có thời gian về tôi lại nhắn ba. Lần này sau khi đưa 100 ngàn cho tôi, ba hỏi: ''Còn dư được đồng nào không con tôi đáp '' Dạ dư 4 ngàn ba ạ''. ''Cho ba 2 ngàn để lỡ xe hư như lần trước thì có mà sửa''. Ba đi rồi, tôi nhìn theo, nước mắt rưng rưng.

mục TRUYỆN NGẮN 100 CHỮ- tạp chí Kiến Thức Ngày Nay
download ebook từ e-thuvien