Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

màu trắng

vô lý thiệt, trong 1 cái tách tay,  thấy mọi thứ bỗng dưng vô nghĩa, in a split second.
không gì hết, youtube, không! self-study, không! read something, không! người thân, không phải là bản thân!bạn bè, sẽ không giúp được gì đâu! thế thì thứ gì nhỉ, thứ gì đấy.
không biết những con người khác có khi nào thấy như này không, thiệt tình
y như con người ta (không phải tui, chưa phải tui) trong những tháng ngày sống sẽ có những khoảnh khắc tự nhiên muốn nhảy xuống từ 1 tòa cao ốc, không vì buồn, không vì giận, không vì đau khổ mất mát chia ly, chẳng vì gì cả, vì muốn nhảy xuống thôi, nhảy xuống 1 cái rồi thôi, vẽ ra làm gì cái hệ lụy sau đó, nát bấy, khóc than, nhớ nhung và quên lãng!
y như con người nào đó trong căn phòng yên tĩnh thế này, tự nhiên thấy mọi thứ hồ như vô nghĩa cả. 
in a split second!

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2011

Banaue (1)

Quyết định đi Batad 1 cách chóng vánh, 3 thằng í ới gọi nhau lên đường. Mò mẫm qua 2 bus ride và 1 taxi ride, cuối cùng tụi nó cũng đến được trạm xe cần đến. Victory Liner, vé xe là 500peso/ thằng. Trên xe lạnh khủng khiếp, ngồi trước nó là 1 couple người Israel trang bị đầy đủ chăn ra gối đệm chuẩn bị tư thế ngủ thoải mái nhất cho chuyến xe đêm từ khi xe chưa lăn bánh. Xe chạy… các  hành khách bắt đầu gà gật, nó im lặng, quái lạ, cảnh tượng nó mặc 1 cái áo đen ngồi xếp bằng cạnh cửa sổ trên 1 chuyến xe đò, xung quanh là những người nói 1 thứ tiếng xa lạ, nó đã trải qua như thế này ở đâu rồi ấy nhỉ. Nhạc scorpions vẫn gầm gừ trong lúc xe lướt qua những khoảng không tối mù...walking down the street distant memories...wise man said just walk this way... to the dawn of the light...i closed my eyes....all we are just dust in the wind. Đâu đó nghe ông già Do Thái chửi đổng “stop your f**king noise and it ‘s f**king cold out here"

Đến nơi khoảng 5h30 sáng, 1 chiếc Jeepy của phòng du lịch địa phương trờ tới chở những hành khách còn ngái ngủ từ Manila về thị tứ Banaue. Quán Nhân Dân (Peope’s restaurant) được chọn. Nghe Nhân Dân cho nó rẻ chăng, các du khách khác (có đến ½ là Hàn Xẻng) lần lượt tản đi hết theo hành trình định trước của họ. Còn tụi tui quyết định lưu lại thị tứ nhỏ bé yên bình này nghỉ ngơi 1 ngày. Giờ mình đi tìm hiểu giá cả, phương tiện,.. cho 2 ngày tới ở đây.


Rảo bước qua con đường chính trong làng tìm 1 hostel / lodge / inn phù hợp (con nhà nghèo khổ thế). Tụi tui chấm 1 căn nhà trên ngọn đồi cao. Vào nhà hỏi thì con gái bà cho hay việc này do mẹ cô quyết định và bà đi lễ nhà thờ 11 giờ trưa mới trở về. Ờ, đến giáo đường sáng chúa nhật chắc hẳn là 1 hoạt động được trông đợi cả tuần trong ngôi làng thanh bình này. Chợt liên tưởng đến bộ phim Ngồi nhà nhỏ trên thảo nguyên. Okay, we’ll come back after the mass.

Gặp cô bé này trên đường đi dòng dòng trên các con đường nhỏ (giống con nít việt nam y chang hen)

Gặp bảng thông báo này trước 1 trường học, từ đó về sau đi đâu cũng ngơ ngáo đề phòng bất cứ chiếc xe nào màu trắng hay xanh. Hức, vấn đề là, xe tải ở đây chỉ có 2 màu: trắng và xanh @@



chận nghi

Hôm nay chợt nghĩ đến chị. Lần vừa rồi gặp lại chị sau 2 năm chị ko 1 chút thay đổi, ko 1 chút nào cả. Con người ta có thể y chang như 3 năm trước chăng? Em nghĩ về chị, như nghĩ về những ngày trước, không có dấu tích thời gian…ngày…tháng…năm.


Chị giờ hài lòng với cuộc sống của 1 người săn sóc-điều hành các em ở Koto, chắc thế, vì có bao giờ thấy chị than phiền về cuộc sống hiện tại đâu nhỉ? F.I.C ngày trước là 1 quãng đời chị sống cho chị chứ, đúng không, chị sống cho chị chứ. Chả hiểu sao câu trả lời của chị nó quan trọng với em đến thế. Vì em nhận từ nhóm quá nhiều và giờ đang nhìn hắn sống lắt lay, mình thì khoanh tay nửa muốn bước vào nửa nhận ra hình như nó giảm bớt lôi cuốn của ngày xưa

Chị giờ xa nhóm, vì có 1 quãng sống khác thôi, không gì cả, vẫn là sống cho chị và cho 1 cộng đồng, chỉ là đây là 1 cộng đồng khác thôi. Cuộc sống của chị giờ nhẹ nhàng yên ắng hơn, khu thịnh vượng khác hẳn với những ồn ào của tân bình, phú nhuận, chỉ 10 phút đến sở làm save chọ chị biết bao kẹt đường, khói xe, cuộc sống bao bọc bởi cây xanh, sự yên bình, tất cả khác xa những ngày hết người này kẻ nọ ghé.qua.thăm.hỏi.nghỉ.ngơi.ngủ.ăn.uống.quiet.time.cười.nói.giỡn.viết.lách.học.hành.chia.sẻ.bàn.bạc.ngại.ngùng trong community house bên hoàng hoa thám(sau này tún có nỗ lực biến hắn thành 1 cái tên thuần việt là ngôi nhà chung nhưng mọi người vẫn khó từ bỏ 1 thói quen)


***


Tôi sợ những con người không có câu chuyện kể. Ai cũng cần có ít nhất 1 câu chuyện về mình, 1 life story đằng sau (kể cả những chiếc giày, nhỉ), tôi muốn nghe câu chuyện của họ, kể cả thảm thương đau buồn, kể cả giản dị không nhiều tình tiết, nhưng cần có 1 câu chuyện để kể. Hồi đó…


***


Quy tắc xã hội, đúng, con người đang công khai (hoặc ngấm ngầm) rượt theo những thứ đó, cho đến ngày hể hả vẫy tay chào đồng loại miệng nhỏ dãi và mắt ngước nhìn mình với cặp mắt ngưỡng mộ. Đó hay đây, mọi người đang tranh thủ có được cảm tình của những sinh vật di chuyển trong xã hội loài người.

Tức

Hôm nay đọc trên báo 1 tin làm mình tức thiệt. Tít là "11 trẻ đẻ thuê được đoàn tụ cùng gia đình". Làm mình mừng mừng. 14 cô gái trẻ, nghèo, miền Tây bị dụ qua Thái Lan đẻ mướn cho tụi Đài Loan nhà giàu. Tới khi thai lớn lại thấy thương đứa con trong bụng không muốn đưa người ta nữa. Mình tưởng phá được đường dây đưa được về Việt Nam thì cho họ được nuôi con, mình tưởng "đoàn  tụ gia đình" là con được nằm trong vòng tay mẹ, bú sữa mẹ, để mẹ thương yêu, dạy dỗ, dù là mẹ nghèo. 1 ông cha già có đứa con gái trong nhóm đẻ thuê còn được kể thế này  "Theo ông Bảy, dù có nghèo đến đâu đi nữa nhưng nếu con gái ông mang bầu về quê thì ông vẫn sẽ bảo bọc đứa bé. "Khi nó sinh ra, tôi sẽ đặt tên cháu là Long Điền quê mẹ và nhất quyết không cho ai bắt cháu ngoại của tôi mang đi đâu cả", ông Bảy nói.

Ai ngờ mấy ông trên thương thảo kiểu gì mà đưa hết 11 đứa nhỏ về Đài Loan. Còn bày đặt kết bài "Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của những ông bố bà mẹ ngày được bế đứa con trở về Đài Loan sum họp thật khó tả và vô cùng cảm động", đại diện văn phòng chia sẻ. Trời ơi, họ có nhìn mặt mấy bà mẹ phải cho đứa con mình đi và biết không bao giờ thấy lại không? Mẹ nào dứt ruột đẻ ra mà muốn bỏ con mình đi.Tình mẫu tử có phân biệt giàu nghèo hay sao. Mấy đứa nhỏ này lớn lên, chắc chả bao giờ tưởng tượng ra mình có 1/2 dòng máu Việt xa lạ, mấy bà mẹ trẻ này chắc chả bao giờ quên được mình còn có 1 đứa con mang nặng đẻ đau,. Người với ngợm...


cái gì có tàu là ghét thế không biết.

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Facebook xôn xao

Copy từ Dân Việt


Câu chuyện về bà lão bán rau trên Facebook

Dân Việt - Dưới đây là một câu chuyện đang gây xôn xao trên mạng xã hội Facebook. Một câu chuyện có những nét đời thường, cảm động và gợi cho mỗi chúng ta nhiều suy nghĩ...


Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.
Bức ảnh đăng cùng câu chuyện trên Facebook
- Ăn hộ tôi mớ rau...!
Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.
- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!
Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:
- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.
Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.
- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!
Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.
Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...
- Nghỉ thế đủ rồi đấy!
Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.
Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.
Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.
Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.
Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...
Gã không ngờ.........!
Nguồn: Facebook