Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

28/11/2012

khóc thì cũng khóc rồi,
bây giờ chỉ việc đứng dậy đi tiếp!

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

m.o

mình rất mắc ói mỗi khi thấy những người lớn ăn hiếp người nhỏ, 1 chút quyền lực, 1 chút tiền của, 1 chút địa vị, 1 chút mạnh miệng, thế là thành người lớn (mắc ói hoàn toàn theo nghĩa đen sinh lý)
there is enough for all. có đủ để chia hết cho mọi người, sao cứ phải giành giật, để thoả mãn cảm giác bề trên  hay sao,
hình như trong họ có 1 mảng khuyết thiếu.

2 hôm nay rất nóng nảy, bực mình, khi nóng nảy mình lại bớt tính bao dung, nhìn ai cũng khắt khe và hơi tối.

struggle cho việc làm tốt lên cách nhìn nhận 1 người, ko muốn nghĩ không thiện cảm về ai, nhất là 1 người (bản thân mình) cần nể phục.

* nghiên cứu họ nói, dạ dày là bộ não thứ 2 của con người, cũng phản ứng với những tác động tâm lý như não, và có nhiều dây thần kinh hơn não của nhiều loài động vật.

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

bảo vệ

cơ quan mình có 1 anh bảo vệ trẻ, bằng tuổi mình, nhìn cũng sáng sủa dễ thương. Hàng ngày H. ngồi đó nhìn người ta ra vô, cũng không hỏi anh/chị ra vô đây có chuyện gì, gặp ai, giấy tờ đâu, vì cơ quan mình thỉnh thoảng mới có khách đến. Nhiều lần nhìn H. tui tự hỏi, không biết H. có nhàm chán với cuộc sống thường ngày không, người trẻ và ngồi 1 chỗ nhìn người qua lại, với 1 mức lương chắc cũng không cao, trong 1 căn phòng bé ko có chỗ cho sự riêng tư.
cũng như khi bên Manila, các chú bảo vệ, canh cổng rất nhiều, mặc đồ đẹp, bụng bự, nhìn rất nặng nề, nhiệm vụ của các chú chỉ là nhét cái cây gì (hình như bằng gỗ) vào túi xách của những người ra vô xem có bom mìn súng đạn gì hay không (mà thường làm rất qua loa), hoặc dắt chó đi qua đi lại, thế thôi. Suốt 2 năm rưỡi ở bên đó, ngày nào tui cũng tự hỏi không biết có khi nào mấy chú đó suy nghĩ về công việc của mình.
không phải là chuyện công việc sang hèn, nhiều tiền ít lộc, chỉ là suy nghĩ thế thôi!

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Tháng 11

cảm thấy bị xâm phạm privacy nên đổi tên blog rồi.
kệ, đang cần thay đổi 1 thứ gì đó mà (như định xỏ thêm 1 lỗ tai nhưng có người can ngăn, vì thứ luật lệ bất thành văn gì gì đấy của nhà của nước)
lại mua thêm 1 quyển "Quà của bố" để tặng cho 1 người thương mến, nhưng bác TOU thì đã đóng cửa blog của bác gần cả năm nay, thỉnh thoảng vẫn ghé thăm xem bác có mở lại.
hàng ngày ít gặp điều mới quá, làm mình đêm khuya giựt mình nghĩ lại vẫn sợ, ngồi với Trà Ngân, bạn ấy nói, mày đang tự nhốt mày vào cái cũi, rồi mày cố gắng thoát ra khỏi khung cũi đó để chứng tỏ mày mạnh mẽ. Có cần thiết không?
Ừ, có cần thiết không nhỉ?
1 vài các bạn nghe bảo mình làm cho đó đó, thì trong ánh mắt có 1 chút tia khác lạ (ồ, chỗ đó), xét đoán (nói thiệt hong), nghi ngờ (trụ được trong đó bao lâu)...