Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011


Đôi khi ta run rẩy trước cơn buồn ngủ

Sợ những mộng mị quen thuộc tìm về

Đối với những kí ức ngỡ như tàn phai, ngỡ như tàn tro, ngỡ như phôi pha,

Ta vẫn không phải là đối thủ

Ta vẫn thấy mình lẫn lộn giữa thực và mê.


Ta hoảng sợ vô cùng

Khi gặp lại ác mộng của ngày hôm qua

Sống lại 24h của ngày hôm qua

Và (đã lâu rồi) cười cái cười đã cũ

Mỗi sớm mai so với những sớm mai nảo nao không có gì thay đổi

Ta đã lặp lại chính mình trong cái đơn điệu của thời gian


Ta cũ kĩ như mỗi lần đối diện trước gương

Như mỗi lần phải nghe đồng hồ báo thức

Cũ như vết thương đã lành sẹo xa xưa vậy mà thi thoảng vẫn làm ta đau nhức

Ta xót thương ta quán tính tự bao giờ...


Và, cái cũ đáng sợ nhất là khi thấy mình cũ với những câu thơ

Nơi chỉ chấp nhận những lời nói thật

Nơi mỗi điều vốn chỉ cần nói lên một lần duy nhất...

Nguyễn Bàng, Makati 07/09/2011

hiểu 1 chút, 1 chút, thì ra ông 7 cũng phải chống chọi với giấc tỉnh thức mông lung..những ngày này nhiều sự lặp lại quá, ông bải à!

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

thy



mỗi lần đi ngang makati med., hông chặn được cái hồi tưởng về ngày tụi ta vô thăm chị, 


những ngày cuối, lúc đó chị chỉ còn 1 tháng, mà chị thông báo dừng cuộc chơi ở công ty còn nhiều nuối tiếc.  


ta nhớ ngày chị rước tụi ta trong lần đầu tiên đáp xuống Mã Ní


nhớ chị hùng hục rủ ta đi gym, cho ta mượn sách, rủ ta đi mall... 


ta cũng có cái giận chị đó, ta đâu phải bồ tát sống như ông bải kia, nhưng có giận, ta mới càng nhớ chị, vì giờ đâu bày tỏ cho chị biết được nữa, 


giờ, chị đã đi xa thiệt xa... 


ta nhớ buổi sáng đó, nghe tin chị hấp hối, người ta cứ ngây ra, 


bàn làm việc của chị, giọng việt kiều của chị, ly uống nước của chị, phone nghe của chị ... tụi ta cứ để đó, lưu giữ được 1 chút hình ảnh chị, là điều cuối cùng tụi ta có thể làm 


giờ kiếm lại, hổng có bao nhiêu tấm ảnh có chị hết trơn,


ngày mất chị, tụi ta để 1 bó hoa trắng trên bàn...


ngày mất chị, tụi ta cứ ám ảnh hoài câu nói của bác ốc "don't take life for granted" 

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

北 京 一 夜

mặc dù ghét tàu khựa và cóc hiểu 2 cô chú này đang hát gì nhưng mà vẵn thích bài này nha.
post lên đây cho nhớ buổi tiệc cuối năm của 1 trong những công ty mình đã làm mọi cho, nha


khoa ngôn

mấy ngày này có 1 thú rất đê tiện
là không muốn đi chơi gặp ai mần gì mà chỉ muốn một mình lang thang đọc và xem những thứ hay ho riêng mình yêu thích
còn bày đặt chêm vô 1 excuse ngạo mạn
better to be alone than among bored
và đang chỉ khoái những gì mất dạyláu cá
mặc dù đã bị nhiều người chửi điên
vẫn lười coi phim như xưa thà cho nằm/ngồi đọc thì thích hơn

nói chuyện với Trà Ngân thấy thương quá
là tao không thích xem những thứ gì thuộc về emotional mày à vì tao sợ bắt gặp cảm xúc lắm
cho lý trí dẫn đường mình qua mỗi ngày qua
tao hiểu.

mà khoảng mấy năm nay cạch luôn mấy quyển sách cliché sến sến nghe
như chicken shit soup for the soul (đọc chữ này bên nhà bạn K. mà khoái dĩa xợ)

bạn indo cùng phòng đã đi nghỉ phép về
lại bắt đầu những buổi ngủ trong tủ lạnh.
câu chót: đôi lúc thấy mừng vì mình còn có thứ say mê.

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

@@

không, không có gì nhẹ nhàng đèm đẹp hay lãng mạn hết.


hồi đó thấy lạ lẫm, nhưng bây giờ cũng có đấy
má nó,
thằng khốn,
táng vào mặt nó
ngày trước không bao giờ chửi thế đâu,


khách hàng là thượng đế mà,
cái nghề dịch vụ,
não mấy anh có nếp nhăn không, hay là quá bé?
trơ! 


vì cái gì, và bao nhiêu là đủ?
một trăm, hai trăm, hay năm trăm
triệu
khô!


lỡ bậy rồi thì viết luôn
no rules
mười, mười một tiếng một ngày chưa đủ sao, quá đuối
cắn!


cái gì ám ảnh
phil's smile
nếu mày có work-life balance thì chắc chắn mày là mediocre thôi
thì đòi thành gì hơn?
thiền


i hate that, you are a coward
a coward, a coward in life
trong black swan
cái gì ám ảnh
nước mỹ và MBA
ơ hời!

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2011

remember when

Nghe quài mà lần nào cũng thấy rung rinh nhen, nhớ 1 chiều rừng núi Batad nhen.

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

quá đáng

Hôm nay bên nhân sự gửi 1 cái email về nguồn gốc của Trung Thu (kiếm cớ dụ đi ăn tiệc trung thu chớ giề). Mới dô email là thấy ghét rồi nhen - Mid Autumn Festival aka Moon Festival or Zhongqiu festival. Email thì toàn hình minh quạ bằng tiếng bông không. Chời ơi, còn người Việt, người Thái, Mã Lai, Indo khác nữa chi. Bắt ghét! Racism!

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

nói thiệt là không biết đặt tựa

về và đi đã nhiều lần mà những ngày đầu rời xa lúc nào cũng như lơ lửng, 2 ngày nay ngủ vùi (giả bộ bị jet lag nha)
sau 1 đêm nhớ đời phải ngủ lại phi trường Changi bên Tân Gia Ba, vừa tới Tân Sơn Nhứt là đi thẳng ra bến xe miền đông về Phan Rang, nhứt quyết thực hiện ham muốn sống-những-ngày-bình-thường-nhất (chứ không phải như người ở xa về)
giá cả leo thang đến sợ
qua quận 7 gặp chận nghi thấy chị không khác gì ngày trước, lúc nào gần chị cũng thấy mọi thứ như chậm lại, không còn những xô bồ ngoài kia (là ngoài quận nhứt, tân bình, phú nhuận...)
cafe bệt Hàn Thuyên, đi hàng quán từ sáng tới chiều, đi dưới cái nắng đổ lửa của sài gòn, trong dòng người đông đúc
gặp ngân nho nhỏ chia sẻ tin tức bạn này người nọ (và lại dùng từ miêu tả của những lần đã qua: như chưa hề chia xa)
tối bạn đi họp lớp rồi còn kịp chạy ra sân bay tiễn mình và tặng quà chia tay (1 anh chàng lãng mạn hiếm hoi còn sót lại !?!)
and my heart told me that I should come back, settle down (maybe) and spend as much time as possible with them. No regret, just love! (ủa, cái này là Teeenage dream mà)
em đọc blog chị, rảnh rang hay sao mà học thuộc lòng như đọc bảng cửu chương, thuộc từ nội dung tới comment, ngày nào em cũng nhắc chị nhớ viết, viết cho chị, và cho độc-giả trung thành như em. Viết chi bi giờ em? suốt ngày ngồi cắm đầu vào 2 màn hình máy tính. Cũng có vài chuyện kể, nhưng chuyện chị kể nằm ở 1 nơi khác, chỗ này chỉ là vài ý tóm gọn thôi, em đọc và hiểu được cũng gọi là tài tình.

đọc Phan An, nói theo cách của ông bải là, bộ ổng làm con lãi trong bụng tui hay sao mà biết rành dữ, trích 1 đoạn từ Ba Mùa

"Ngồi trong quán ấm áp, nghĩ bao giờ về sẽ mở quán cà phê của mình. Hình như ai đó trong đời cũng một lần muốn mở quán cà phê của mình – như thể là chỗ để tự thể hiện.  
[...] Hình như đó là ước mơ của tôi – được viết văn, được nổi loạn - làm công việc gì đó thuần tuý chân tay dù được học hành đến nơi đến chốn… Nhưng có lẽ ước mơ chỉ là ước mơ thôi, có mấy người dám sống cho ước mơ thật sự của mình? 

Có một điều nữa ám ảnh tôi, đó là mặc cảm mình chưa làm được gì. Thế nào có nghĩa là làm được một cái gì đó trong đời? Có những cách theo tôi là dễ dàng: làm từ thiện, in vài quyển sách… Hoặc trong cả cuộc đời chỉ cần viết được một cuốn tiểu thuyết có giá trị, tôi muốn viết về thế hệ mình, về những gã khốn nạn (hay khốn khổ?) đã tiêu phí tuổi trẻ của mình, đã tiêu phí cuộc đời mình. Thế hệ @...

Quán cà phê… tôi cứ lang thang hoài trong những quán cà phê…"


(đó, mỗi lần viết lại thấy mình lan man tợn)