Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011


Đôi khi ta run rẩy trước cơn buồn ngủ

Sợ những mộng mị quen thuộc tìm về

Đối với những kí ức ngỡ như tàn phai, ngỡ như tàn tro, ngỡ như phôi pha,

Ta vẫn không phải là đối thủ

Ta vẫn thấy mình lẫn lộn giữa thực và mê.


Ta hoảng sợ vô cùng

Khi gặp lại ác mộng của ngày hôm qua

Sống lại 24h của ngày hôm qua

Và (đã lâu rồi) cười cái cười đã cũ

Mỗi sớm mai so với những sớm mai nảo nao không có gì thay đổi

Ta đã lặp lại chính mình trong cái đơn điệu của thời gian


Ta cũ kĩ như mỗi lần đối diện trước gương

Như mỗi lần phải nghe đồng hồ báo thức

Cũ như vết thương đã lành sẹo xa xưa vậy mà thi thoảng vẫn làm ta đau nhức

Ta xót thương ta quán tính tự bao giờ...


Và, cái cũ đáng sợ nhất là khi thấy mình cũ với những câu thơ

Nơi chỉ chấp nhận những lời nói thật

Nơi mỗi điều vốn chỉ cần nói lên một lần duy nhất...

Nguyễn Bàng, Makati 07/09/2011

hiểu 1 chút, 1 chút, thì ra ông 7 cũng phải chống chọi với giấc tỉnh thức mông lung..những ngày này nhiều sự lặp lại quá, ông bải à!

3 nhận xét:

  1. Ong mong lung hon khoi nguoi ay chu

    Trả lờiXóa
  2. ừ, nhưng mà lâu lâu cũng nhớ để chưn lên mặt đất nha.

    Trả lờiXóa
  3. Nặc danh13:34 3/11/11

    ngày nào cũng lượn qua nhà cô chơi... hezzz, lâu quá chẳng thấy chữ nữa...

    Trả lờiXóa

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...