Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

buồn viết (giống cấu trúc buồn ngủ)

(đang trong cơn buồn viết, không có câu chuyện)

buồn viết I

Ngày cuối tháng chín,
quyển sổ chi chít chữ những bài thơ,
tháng chín hết rồi mà chưa ai đánh thức
điện thoại upgrade lên ios mới
mất tất cả hình làm kỉ niệm bấu víu mấy nay

Thấy em Lan Lann tự hỏi tháng chín đã chín chưa,
nhìn lại mình hình như không thèm chín
tự cười cả trăm lần đọc bao nhiêu là sách
mà không hiểu mãi mãi nghĩa là không bao giờ.

Có bài thơ thấy bảo chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm.
giật mình ừ đúng mình còn quá trẻ
thúi điên dặn mình, này không phải tám hai đâu nhé
mày nhớ chưa, mới hai tám thôi mà.

không muốn quẩn quanh trong mớ kén tằm
nên trong mỗi phút giây luôn tự hỏi
mình đã cố gắng đủ chưa…

buồn viết II


rồi thì cũng phải tự mình thương lấy mình thôi

làm gì có ai đứng ra sống giùm người khác
trong đầu cứ hay quẩn quanh câu hỏi
sống để làm gì?
cuộc sống có khó không?
Mẹ nó chứ, tất cả bọn đàn ông
chẳng hay ho gì
chỉ là những thằng trẻ con trong hình hài người lớn
đạo mạo chở che cây tùng cây bách
thật thế không, hay chỉ vì tính hiếu thắng của các anh?!?

buồn viết III


trải qua những ngày này thật khó khăn

em phải tự nhắc mình không còn anh ơi gì nữa cả
việc gì đến cũng phải tự mình giải quyết
không được khóc hay than thở với ai

tiếng nấc nghẹn ngào em có thể nuốt ngược vào trong

nhưng nước mắt thì không sao điều khiển được
em khóc khi đang lái xe, khi nằm 1 mình trong phòng trống
khóc trong thang máy, hay nhìn quanh chẳng có ai.
những ngày này sao khó quá anh ơi!

buồn viết IV


em tự dặn mình không còn cách nào khác đâu

là phụ nữ phải giữ mình mạnh mẽ
phải biết sống khi không còn điểm tựa
dù nhiều khi em như con dụ xoay vần

em mong rằng rồi cũng sớm qua thôi

sóng gió bão gầm trong con tim bé nhỏ
em mệt mỏi vì thấy mình yếu đuối
em sợ quá chừng cuộc sống không anh.

buồn viết V


những ngày này em ước có một bờ vai thôi

ngồi im cho em tựa đầu vào và khóc
em mệt lắm cứ phải kìm không phát ra tiếng nấc
mà nước mắt cứ chảy hoài rồi lại lén lau đi
đến khi nào em mới có thể hết sân si
hài lòng với mình và bình yên dù ngoài kia trời đầy giông bão
tìm thấy nửa kia sao mà quá khó
gặp được anh nhưng không phải của em rồi.

buồn viết VI


em phải làm sao cho hết những ngày tháng này đây?

trong đầu em lúc nào cũng là khuôn mặt anh, nhìn quanh đâu cũng thấy anh, tai lúc nào cũng nghe những câu anh đã nói
dấu ấn của anh trong tim em quá lớn
em không biết cách nào xóa nó như chưa hề đau
em phải sống thế nào những ngày tháng không anh?

buồn viết VII


tự nhủ đau đớn cũng trải qua 1 phần đường rồi

thêm một chút rồi cho hoàn tất
không biết làm thế nào em trốn mình trong công việc
đàn ông với em giờ thành 2 từ đáng sợ
nhưng em vẫn không ghét anh...
tự an ủi thứ gì rồi cũng sẽ qua thôi
everything will be good in the end of it
if it is not good then the end is not that
thời gian ơi xin chìa tay cứu rỗi cảm xúc em.

buồn viết VIII

ai bảo sinh ra làm một mụ đàn bà
bị huyễn hoặc là đấng tạo hình cho thế giới
bị dồn lên vai biết bao nhiêu trông đợi
nhưng với chàng phải tỏ vẻ ngu ngơ
ôi đàn bà ơi phải cố gắng đến bao giờ
mới có thể vừa lòng bọn đàn ông khốn nạn

nên mới bảo sau này có sinh con gái
đàn bà sẽ phải thương chúng nhiều hơn.

(sến thấy mẹ)




Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Huế tháng 5, dịu dàng và thơ mộng

Chữ sau khi từ Huế về, từ sổ tay, chả biết viết lúc nào.

Trước giờ không để ý nhiều đến Huế,vì giọng nói nặng trịch nghe qua tivi, lại thấy nó cứ sến sến. Vậy mà lần đi Huế tháng 5, làm thay đổi cái nhìn toàn cục.
Huế nhẹ nhàng không phô trương, Huế dịu dàng hiền hòa lắm, những con đường nhỏ, rợp bóng cây xanh, lặng lẽ và khiêm nhường.
Ở Huế quán hàng ăn nhiều vô kể, thứ gì cũng rẻ, đến bất ngờ, dường như nhà nào cũng kiếm một món gì đó bày ra bán,vài củ khoai lang, khoai mì, xoon bún bò, dĩa bánh bèo, bánh cuốn, miếng chuối chiên, nồi chè, mâm bánh khoái…Tôi phải hỏi chị, nhà nào cũng bày ra bán, mỗi thứ vài ba chút như chơi đồ hàng, có lời không hả chị?” “họ bán có phải vì lời đâu, mà giờ còn bán còn vui, đến tháng mưa, đến mùa lũ, không bán được đâu hề”.
Về Huế, cả thành phố thấm đầy mùi tâm linh vì đúng ngày Phật đản, quán bán đồ mặn đóng cửa gần hết, tối đến, nhà nào cũng bày 1 mâm cúng trước sân, đốt hương, vàng mã khấn vái cho những linh hồn khuất mặt khuất mày. Chắc là người thân của họ, và cả những vong linh vất vưởng không được thờ cúng trong một gia tiên nào (nhiều trong số đó từ tết Mậu thân).
Thành phố những ngày này như sống chung với những linh hồn người chết, sống chung với quá khứ huy hoàng và đau thương, thành quách cung đình và những cái tên đầy màu quý tộc còn in đậm quá khứ vàng son, và còn của nhiều bức tường lỗ chỗ ghim đầy dấu đạn, của chiều đi qua bãi Dâu thấy mẹ vỗ tay reo mừng chiến tranh, chị vỗ tay hoan hô hòa bình; của tiếng ca Khánh Ly trầm than vang vọng khắp ngõ ngách trong kinh thành xưa.
Có hẳn một nhà trưng bày giới thiệu của bác Lê Bá Đản hiện đang sinh sống ở nước ngoài và điêu khắc gia Điềm Phùng Thị (các tác phẩm rất đẹp). Mà không có nhà lưu niệm nào của Trịnh Công Sơn. Huế vô duyên và kì quái vậy sao?!?
--- đến đây không thấy chữ nữa,hình như xé tờ tiếp theo làm nháp rồi ----


Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

tào lao - 2

- nhiều lúc em chả muốn suy nghĩ nữa, quá nhiều suy nghĩ chạy lòng vòng trong đầu em.
- ừ anh cũng thế, có lúc anh cứ muốn ngăn suy nghĩ của mình lại.
- hay là buổi tối mình sẽ cất đầu đi, bỏ vào tủ, khóa lại. Sáng mai đi làm, có hôm mình sẽ quên đầu ở nhà, mình cứ đi thênh thang như thế, áo quần rất chỉn chu công sở nhưng không có đầu. 
- thế nhỡ sếp bắt gặp lại hỏi, đầu mày đâu? sao mày đi làm mà không mang đầu theo.
- dạ... dạ. (định giơ tay lên gãi đầu nhưng quên mất để quên đầu trong tủ rồi!)
- chắc tao phải nói HR đưa thêm vào nội quy lao động, đi làm không được quên mang đầu.

(đối thoại với nhóc ngố, may có em- đời còn dễ thương)

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

tào lao -1

hắn thấy hắn đang từ từ gói con tim mình lại bằng miếng vải trắng hẹp và dài, đó là hình tượng cho lời bài hát "giấc mơ xưa khăn phủ vành sô". Hắn đang dùng chiếc khăn sô gói trái tim của hắn lại, trái tim đập từng hồi yếu ớt, như trái tim heo hắn hay thấy trên mấy sạp hàng thịt.
It's damm hurt. Why me? - Because you allow. Đó là cuộc trò chuyện giả định nếu bạn hắn biết tình cảnh của hắn, because you allow ,...thế là nó vang vọng mãi trong tâm trí hắn rồi.
Hắn ước chi có thể dồn mớ đó vào 1 góc, vẫn làm việc sinh hoạt bình thường và hơn cả bình thường, cho dù từng chất độc lan tỏa ra từng thớ thịt, từng mạch máu, hắn cảm nhận được tất, và hắn vẫn hoạt động bình thường.
hắn thấy hắn mạnh mẽ đến nỗi, một ngày hắn không còn thấy đau nữa, hắn đưa cặp mắt ráo hoảnh nhìn, và nhún vai bỏ đi, cảnh tượng đó làm hắn đắc thắng làm sao.
sáng nay hắn mới nhận ra bờ vai hắn bé!

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

lan man (21)

có 1 sự khác biệt nhẹ (trendy dùng từ hiện nay nó thế)
hôm nay thấy thừa năng lượng đến bức bối, muốn có nơi nào để xả ra.
cục thuế làm mình nổi điên, gọi điện bảo được, đến nơi bảo không, lượng adrenalin tăng đột biến.
hôm qua làm quiet time đúng cách, mọi việc trở nên nhẹ nhàng,
hôm nay sai cách, lại vào vòng luẩn quẩn (hay lẩn quẩn mới đúng ?!?)

em là máu của anh, đó là 1 câu nói dối (đúng hơn là 1 câu nói dối kinh điển và lòng tin kinh điển của những mụ đàn bà)

và đoạn đối thoại với nhóc ngố

- E: gặp nhau phải có ám hiệu. A đặt đi.
A: bánh xèo.
E: trời ơi, đã bảo ám hiệu thì phải khó đoán, chứ sao dễ òm vậy. Ám hiệu thế này, Em: kĩ sĩ và hoa hồng; Anh: A là hoa hồng
A: ok
(thế là bằng ngố được kiểm chứng và xác nhận, con giai lại tự nhận mình hoa hồng)

- A: A sắp nguy hiểm rồi nhé, a sắp đọc 50 sắc thái, em hãy cẩn thận đấy
E: eo ôi, sợ quá!
(tiến sĩ giấy, rành rọt mọi thể loại lý thuyết)

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

lan man (20)

. chị bạn cũ và bạn của chị bạn cũ (là bạn mới của nó) về Phan Rang nghỉ mát dài ngày, 2 tuần, lâu rồi nó mới lại cười xả láng như vậy, chỉ khi gặp những con người đó thì nó mới thấy thoải mái, mới thấy được là chính mình không cần che đậy.
. live life to the fullest or just drag, câu hỏi này như cái vòng mây lơ lửng trên đầu nó. Liên tưởng ngay đến chị Tâm Phan (đang đọc Hồi kí Tâm Phan) dũng cảm vứt bỏ 1 số thứ và dấn thân vào 1 số thứ, dũng cảm quyết định.chắc phải xảy ra thôi.
. nó viết thư fundraising cho gia đình bác Năm, không biết nếu chị biết thì có giận nó không, bức thư tếu táo vậy, chớ làm nó nặng nề cả ngày cả đêm sau khi nhấp send, thấy đời người đúng là như gió qua, chết sướng hơn, chỉ có người sống là khổ vì kỉ niệm.


Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

H.U.E

rốt cuộc thì những chuyến đi làm cho người ta vơi đi hay đầy thêm?
nó bỏ cuốn ngày hoa hướng dương xuống, nhìn cảnh vật chạy lướt thướt qua ô cửa,
cô bé sanh năm 88, mà viết rất nhiều truyện ngắn làm trái tim nó rung rinh đến kinh ngạc,
chuyến đi này với nó, hẳn là 1 sự chạy trốn.

nghe lời bé Xưng, lần đầu tiên từ ngày dùng smartphone, nó tải game về máy,

candy crush, những viên kẹo nhiều màu giúp nó đâm đầu vào 1 trò chơi nhiều tính may rủi, lắm tính trẻ con,
trước giờ nó luôn coi game là 1 sự vô bổ hầu tốn thời gian, giờ nó tự hào vì còn có thứ say mê vào,
lại là 1 cuộc chạy trốn.

nó về Huế đúng ngày phật đản . mùi tâm linh ở khắp mọi nơi, từng đoàn thầy tu áo vàng, từng đoàn áo lam trẻ con, thanh niên, phụ nữ, người già, áo lam lặng lẽ trong đoàn diễu hành, có đến ngàn phật tử, cảnh tượng làm nó nổi gai ốc, đoàn xe hoa nhiều màu thường gắn liền với đèn điện cờ phướn chào mừng nhiệt liệt, ở đây cũng lặng lẽ, trong đầu nó thấp thoáng lời Kinh Khổ của Trầm Tử Thiêng người về một ngày một lưa thưa, người đi càng đêm càng đông dần, từng dài âu lo, từng đêm đợi chờ, mộng thật cam go miễn là mai niềm đau thành nụ cười 


người đàn ông thốt một câu hay hơn tiểu thuyết, em là máu của anh. nó tự hỏi câu đó đã được nói với bao nhiêu người đàn bà và làm bao nhiêu người đàn bà lầm tưởng mình là duy nhất, dù sao nghe được 1 lời đầy tính điện ảnh như vậy cũng là điều duyên.


mặt nó nổi đầy mụn, chưa bao giờ làn da nó trở nên nhấp nhô như thế, nó khoái trá đắc thắng vuốt ve những vết lởm chởm đó, thấy chưa, đây là 1 nhà hành xác kinh hoàng, làm 1 đứa luôn lo lắng về cân nặng quá đà như nó giờ phải cật lực uống sữa thêm béo, người nó tóp lại, ngực nhỏ đi hẳn, mụn đầy, rồi nó trân mắt nhìn câu status của T.N ghi lại lời Tún trên fb như nói riêng với nó "Whether you’re a student or well along in your career, if your goal is to build a remarkable life, then busyness and exhaustion should be your enemy. If you’re chronically stressed and up late working, you’re doing something wrong." Therefore..." Do less. But do what you do with complete and hard focus. Then when you’re done be done, and go enjoy the rest of the day."


(không biết làm cách nào để ko dính mấy chú bồ câu)

                                      

mấy quyển sách nó đang đọc


mặt ngố 10 năm không thay đổi, thích màu xanh của bác Đản quá

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

tèo đim

tôi mua vé tàu ra huế rồi, mắc hơn tôi nghĩ nhiều nhưng tôi đã quyết tâm đi, vì sao nhỉ
- tôi chán lắm rồi cảnh thường ngày chán ngấy đến tận cổ những người đó, những sự đó, đó là 1 vòng kim cô, con người không thể khác đi được, việc đó không được khuyến khích chút nào, tôi phải đi. mà hay là bởi vì tôi không chịu mở lòng ra đón nhận, hay do tôi cứ khắt khe và định kiến, tôi vẫn phân vân
- tôi đi 1 mình, 1 mình tôi trên chuyến "tèo đim", vì 1 entry xa lạ nào đó bảo rằng tuổi 22, ít nhất 1 lần bạn du lịch 1 mình đến miền đất lạ, tôi đã 26.
- tôi muốn nghe tiếng 1 người ngăn cản tôi đừng đi
- tôi muốn nghe tiếng 1 người khích lệ tôi hãy đi
- tôi muốn nghe 1 người không ngăn cản không khích lệ, chỉ bình thản hỏi, đi à?
- tôi muốn thăm gia đình chị, tôi muốn nhìn chị trong gia đình chị
- tôi muốn nhìn ngắm hàng cây long não
- tôi muốn ăn bánh bèo huế
- tôi muốn nghe giọng huế giữa huế
- tôi muốn đi đâu đó cho thấy mình còn biết hưởng thụ thời gian cho mình, 1 năm rồi tôi ko xài đến ngày phép nào cả.

Đây tôi đi Huế thăm nàng này, hình này chúng tôi chụp trong chuyến trekking hành xác đi ruộng bậc thang Banaue - Philippines

tôi mới làm bầm tay mình, vì xoay cái bàn nặng quá, tôi nhờ nhưng chàng trai không giúp, người không giúp mình thì mình giúp mình vậy. tôi hất giày cao vào trong góc, bặm môi sắp xếp tất cả 1 mình, mồ hôi ướt lưng. Đến bây giờ dù qua thời gian đã lâu tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác nổi da gà thì thấy những chàng trai to cao giương mắt nhìn tôi váy xống giày cao khệ nệ khiêng vác nặng. Không phải nổi da gà vì khiêng nặng hay so sánh bất công, vì tôi làm sự kiện trong đội ít người thì tôi chịu vậy, tôi nổi da gà vì họ đã được giáo dục cho lòng không gợn sóng khi thấy cảnh phụ nữ khiêng vác nặng nề, và họ chỉ làm nếu chuyện đó được đánh đổi, ghi điểm với ai đó, đổi lấy quyền lợi gì đó. Tôi nổi da gà rất nhiều lần như vậy.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

lan man (19)

mấy ngày này tôi có chút hoang mang, ừ mà dặn trước, đây không chủ đích nói về chính trị
về vụ tống tù em U-K, 16 năm tuổi trẻ cho những em ở tuổi 20
hồi đó học đảng và quốc gia có được coi là 1 không nhỉ, xét trên quốc tế thì không có rồi, xét riêng Vờ Nờ thì tôi chẳng nhớ nữa, vì hồi đó tôi học có vào đầu cái gì đâu,
lan man 1 chút, tôi được dạy là, làm ngoại giao thì phải biết ăn nói khéo léo, phải biết diễn đạt trơn tru nửa tiếng đồng hồ mà không có nội dung gì cả, phát ngôn của người đại diện quan trọng lắm,
rồi họ nói với tôi là, khi một nhà ngoại giao nói ừ, thì có nghĩa là có thể, khi họ nói có thể, nghĩa là không, còn nếu họ nói không thì người đó không phải là nhà ngoại giao (When a diplomat says 'yes', it means 'maybe'; when he says 'maybe', it means 'no'; when he says 'no', he is not a diplomat. Ôi sao tôi học để trở thành người dối trá thế này, thôi tôi không học nữa. haha thế là từ đó tôi không học nữa. Đó là 1 lời biện hộ, thực ra là tôi không muốn học, không thích học (hồi đó tới giờ tôi có thích học những gì nhà trường dạy đâu)những đường lối chính trị khô cứng, chính sách đối ngoại giống nhau của Vờ Nờ (không thích những thứ này không có nghĩa là mình không yêu Vờ Nờ nhé)
quay lại 2 em UK, 2 em chống tụi Tàu thì không có gì sai rồi, gọi tàu là tàu khựa có thể bị bắt đi tù (chết tôi rồi), bảo tàu khựa cút khỏi biển đông có thể đi bóc lịch (lại chết tôi). 2 em đi rải mấy lá cờ ba que của 1 chế độ đã chết có là 1 hành động nông nổi không? để làm gì vậy 2 em? mà mất bao nhiêu năm tuổi trẻ và còn là cả tương lai? sống trong xã hội này với cái lý lịch của 2 em như vậy là khó lắm.
(tôi có đang làm anh hùng bàn phím không?)

thôi tôi nói qua chuyện khác, tôi ước gì mình có thể giỏi inh-lít như chị L., anh D.
dĩ nhiên có người chế nhạo, người ta học chuyên ngữ 4 năm; kinh nghiệm chuyên nghề google translate 12 năm, mày học ngoại ngữ trong đại học 1/3 thời lượng, gần 1,5 năm; 0 năm kinh nghiệm, mày bì thế nào. Nhưng tôi vẫn muốn vậy, sẽ có ngày nào đó, tôi được như vậy
thôi đi xuống dọn cơm cho ba, ba đánh tennis về và gọi toáng tên tôi, vì không chịu được sự trống trải khi mẹ đi saigon chỉ trong vài ngày. đàn ông lạ thật!

giữa tháng 5 mình làm gì?

chiều thứ 6, thường là sự trống trải,
thường xe cơ quan lăn bánh về saigon, về nơi mình gửi sự tự do, nơi được mình gọi là thành phố yêu thích, my favorite city
để khỏa lắp, cho những ngày cuối tuần trốn trong vài quyển sách , nên có đứa từ nhà sách ngạo nghễ bước ra với 3 cuốn nằm ngoan trong bọc nilon,
không là những quyển dự định mua từ trước

trời nắng nóng kinh khủng, chiều thứ 6 là người cuối cùng bước ra khỏi cổng và ngoan cố nhét 1 tập báo cáo dày cộp của bạn mắt hít trọng tôn ti trật tự hình thức định dịt dọt giùm thằng nhóc nổ, thế mà đã đụng vào đâu, thay vào đó mình làm gì? (hay viết thế này cho nó thức thời: mình làm gì khi mình không muốn làm gì?)

mình đọc
mình đọc Những mảnh đời trao tặng (the life we were given) của cô Dana Sachs. Nhiều góc mới mà dù đã biết qua sự kiện babylift operation thì vẫn chưa tưởng tượng tới. Cô này biết đến chiến dịch babylift mới năm 2004, thế mà cất công tìm hiểu và viết thành 1 cuốn sách như 1 công trình thế này, hay ho thật.
mình đọc Trang Hạ, trước đây có vụ xì căng đan gì mà mình không thích chị tóc tém này nhỉ? không nhớ nữa, giờ follow chỉ trên facebook và quàn tàn tâm đắc với khái niệm tự do phụ nữ sống cuộc đời của chính mình, (chứ không phải vì theo cái vụ cãi qua cãi lại với 1 cậu nhóc du học sinh nào đấy về du lịch phượt), rồi hứng chí mình vào Fahasha vớt 1 quyển sách của chỉ (vì thấy mình đọc chùa trên internet vậy thì không công bằng cho việc nhận ý tưởng chút nào)
mình đọc bác truongduynhat hơi hướng qua bên kia lề 1 chút và mình rùng mình không biết bao nhiêu lần về cách chính quyền "tiếp đón" ông già phóng viên chiến trường Ronald Haeberle, tác giả của tấm hình anh Đức che đạn cho em gái Hà trong vụ thảm sát Mỹ Lai. Nhân đây cũng nói luôn là mình không thích cách nhà sách trưng hình thảm sát Mỹ Lai (nhất là tấm bé gái trần truồng hoảng sợ la khóc) phóng to và đẹp để làm khung hình lưu niệm hay đỡ ghét hơn nhưng vẫn không thích những bức vẽ theo khẩu hiệu tuyên truyền thời chín mấy (và đến tận bây giờ) vì nó không đại diện cho toàn bộ Vờ Nờ.
mình đọc blog cậu Ấm mà trước kia mình đã ghé ra ghé vô nhiều lần khi còn nhiều thời gian trống trải sau ca làm việc 10 giờ bên Mã Ní, nhưng lúc đó thấy cậu mơ tưởng ba hoa nhiều quá (xin lỗi cho mình nói cảm nhận bản thân nhé), giờ mình thấy bài viết "chân chạm đất" hơn nhiều lần và mình thích thú đọc cho bằng hết thôi nha.

mình coi youtube bộ phim về cô con nuôi người Úc gốc Việt trong chiến dịch theo quyển sách đang gọi là "không vận trẻ em" còn theo 1 anh độc giả thì gọi là babytheft, trên đường thiên lý quay lại tìm về gốc gác.

mình nghe Garth Brooks trong những buổi trưa buổi chiều nóng hầm hập ở nhà, để chạy trốn nỗi buồn về 1 quyết định lần nữa quay lại trong đầu mà nhiều lần trước chả bao giờ thực hiện được.

mình nóng nảy chửi 1 thằng qua tin nhắn nhưng vẫn ngọt nhạt xưng anh-em chỉ vì đang chạy trốn tâm trạng buồn chán mất điểm tựa đang chực chờ trào lên bất cứ lúc nào chỉ vì thằng chả hỏi xem em đang làm gì thế vậy là mình chửi hắn đó là sự riêng tư của mình anh chẳng là cái gì mà hỏi tôi câu đấy tôi và anh không đủ thân thiết để mà hỏi tôi như vậy từ nay về sau đừng có nhắn tin cho tôi kiểu như vậy nữa tôi đang làm việc tôi không có thời gian trả lời các câu hỏi (vớ vẩn) của anh tôi cũng không muốn ra đường vì trời nóng nên hủy hẹn tôi không gặp anh nữa. Thôi cho anh ta thấy luôn, không phải cứ mặc đồ công sở trên môi luôn cười vì làm đúng cái nghề dịch vụ thì sẽ là 1 con bé hiền diệu thảo mai.

rồi mình quyết tâm tối thứ 4 này mình leo lên tàu đi Huế chẳng coi lăng tẩm cầu tràng tiền chùa thiên mụ chi cả. Chỉ để nghe giọng người Huế trên xứ Huế và nhìn cái hàng cây long não mà bác Trịnh ngắm cô Diễm mặc áo dài trắng quần đen đi guốc thảnh thơi đi học đi về.

để mình gặp lại 1 trong những người trong cái đám bạn chơi với nhau lo cho nhau quan tâm tới nhau chả vì cục cứt gì cả vì chả bao giờ có bất cứ sự so sánh tranh giành nào, đứa nào mà cuối tháng chẳng nhận chừng đó lương và bấy nhiêu allowance cho tiêu xài shopping.

mới ngêu ngao bài "first of May" đây mà giờ đã là quá nửa tháng 5, vô lí thật

cũng hơi dài rồi đó nhỉ, và bài tập thì vẫn còn nguyên hỉ và thằng cha Brook vẫn đang rên rỉ
thôi ăn chôm chôm
à phiến mải tấm chớp bóng

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

N.C.M


Google lắm trò, ngày của mẹ hắn giúp mình làm cái thiệp này.
Đặt 1 chỗ, có thời gian sẽ viết, có nhiều câu hỏi về mẹ, người đàn bà còn nhiều ẩn số

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

lan man (18)

càng ngày càng thấy nhiều bất công thật, cuộc sống vốn dĩ không công bằng, đọc mỏn mãi câu đó đến nỗi sắp thành clíche với tôi rồi, nhưng vẫn nhiều lần bị hụt hẫng vì chúng,
trang này đúng là trở thành sọt rác bi quan thật rồi, bài màu trắng càng nhiều, bài màu đen ít hẳn,
nhưng mà vẫn cố tin và an ủi, cho nó có chút màu hồng í mà, cuộc sống không công bằng nếu nhìn vào từng sự kiện, nhưng nếu nhìn tổng quan hết thì ông trời cũng có mắt lắm, luật nhân quả không nhỡn tiền thì là về sau.
dạo này lại ghiền mua sách, sách bây giờ biết câu người đọc qua tựa, qua bìa, đang đọc những cuốn sau, mỗi cuốn 1 ít
- Tivi, xe máy, nhạc chế, tăm xỉa răng gì gì gì đó, nhầm nó với 1 quyển đang bị cấm khác, tò mò mua về, té ra không phải quyển sách đang bị cấm, cũng không may mắn tình cờ vớ được quyển sách đúng gu. sẽ tặng lại cho 1 người nào đó hi vọng dò đúng sở thích
- con giai phố cổ, cũng không đúng gout nốt, đọc cho hết quyển sách mình mua về vậy thôi, facebook và blog đôi khi hay hơn.
- ngày hoa hướng dương, quyển này được
- Mùi adam, truyện dài, đọc được 1/3, thể loại viễn tưởng mình không khoái.
- ngược chiều vun vút của anh Dâu, đúng là chỉ để giải trí.
- 6 người đi khắp thế gian,bé My dành dành đọc trước.
- đi qua thương nhớ, đọc được vài bài bị lạc đâu mất rồi.
- cuộc chiến với kẻ thứ 3, của 1 em gái lạ đời tặng, không hiểu sao lại tặng mình quyển này hehe, tiểu thuyết diễm tình trung quốc của 1 chị vợ trẻ chiến đấu với cô bé tiểu tam (bồ nhí)
- Sóng đưa nước, bạn mua cho mình, mình đọc còn vài ba trang, đã để lại cho em Xưng vì là 1 quyển sách thú vị.
mong sao đọc được 1 quyển sách cho ra hồn rồi có hứng viết ra 1 cái gì đó,
lâu rồi không viết vì 1 lý do.

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

lan man (17)

công việc lại nhiều và mình lại đi viết blog
từ hơi lâu lâu 1 chút khi về đây, bắt đầu biết thèm tự do,
nhiều cái cần để ý quá, người nước đó cứ thích làm khó nhau

rồi saigon là 1 nơi tuyệt mỹ để tìm kiếm cảm giác tự do
(nhớ con đường saigon từng có tên tự do biết qua sách cũ)
và giơ cánh tay cầu cứu đến sách và bạn bè xưa,
ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu
lại thấy cô đơn
rút cuộc thì trên đời này ngoài gia đình, có ai thực sự yêu thương
google chrome trong máy tính bàn ko mở được
 facebook trong điện thoại ko mở được
có liên quan gì đến nhau không, haha
cho khác đi lề cũ
em xưng, em diện. em lộ y...đều biết cách làm cho cuộc sống dễ chịu, thực ra thì cuộc sống nó khó hay dễ, chả biết nữa
 rừng đã cháy và rừng đã héo, em hãy ngủ đi
rừng đã khô và rừng đã tàn, em hãy ngủ đi

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

:|

về đây cũng gần 1 năm rồi, nỗi nhớ vẫn lả tả, man mác và như dầy thêm
bữa lơ thơ đi ngoài đường, tự nhiên nhớ bà xì ghê, rồi nhớ qua bẹc cá, cờ lô y, ông bi.
ở đây ai quan tâm ai cũng có ý đồ cả, chả ai vì tình thân thuần khiết.
vác cái kính bi quan nhìn đâu cũng thấy tiêu cực
thở dài, thôi ta cười với âm u, chứ cái xã hội này

bên trong vẫn bị dằn xé bởi 2 nửa, nghiên về bên nào đây
đổi màu cho phù hợp hoàn cảnh, thì rồi mình cũng trở thành những con người kia sao
giữ màu cho đúng với lý tưởng, mình trở thành 1 con bé ngốc, dại, nhặt lá đá ống bơ, haha

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

cắm mặt vào sách

(Gần đây cắm mặt vào sách miết, hay còn gọi là facebook, copy sang cho nó vui)

Bà bà nội quê, chân bước đi mờ cõi xa.
Bà nà nội quê, từ lúc quê hương xoá nhoà.
Chụp với nội Chăm, lâu rồi mới lại nghe mùi trầu thơm.
Nhớ nội ta xưa....
( bác Phạm Duy cho con sửa chút lời cho hợp hoàn cảnh ạ)
À thấy môi mình giống nhai trầu ko?
 — at Làng Chăm Tuấn Tú, Ninh Phước, Ninh Thuận.

Hồi trước ko hiểu sao lại học môn hoá dở nhất, mặc dù thấy nó cũng ko khó (điểm thấp hơn cả môn rất sợ là thể dục) có lần còn cả gan quay bài và bị cô bắt. Trái đất tròn quay, giờ đi công tác chung với cô đó, mình bên tổ chức và gọi cô là chị he he
Dalat hiền hoà
Kiếp phù dâu! ( ko phải phù hoa hehe) - bridemaid -
Đường về tỉnh tôi có nắng rất la đà...
17 years ago...
Tiny girl  (bức ảnh hiếm hoi có mặt mình sau 1 ngày đi công trường vì mình toàn cầm máy)
Vy nâu đã trở lại, Nâu hơn xưa gấp nhiều lần. — at Hồ Sông Sắt, Huyện Bác Ái, Ninh Thuận.

Em của những ngày xưa ....- (dinh Bảo Đại, Nha Trang - 08/3/2013)


Country road... Short trip in this weekend wake my travelling cells up...uP..UP
Try new things, try something new, this motto comes to mind time to time. Change routine, do thing in different ways, look things in different perspective, travel to new place, see new friend, buy new clothes...the world is big and a lot of things to be done.
Tụi nó làm kiểu cho chị chụp hình thế này đây! (Tara ngày hội hè) — with Vn Tramyand Alessandro Rupert Manzini.
Đi công trường là em đi công trường...


...is heading to neighbor city for Women 's day retreat. A short free time in bracket to jump out of familiar surrounding. Put judgement and worry in an envelop then throw it on the way.
Yay!!! We are ready to start!



Bác kia hỏi, thế từ khi nào nước mày dùng chữ latin chứ ko dùng mấy chữ ngoằn ngoèo kia nữa? Mình ấm ớ...
Bác lại hỏi, m có thấy mình đặc biệt khi mấy nước xung quanh đều vẽ chữ còn mày thì viết chữ không? Mình nói, dạ con thấy con may mắn vì học chữ đỡ nhọc thôi, chớ cũng chưa nghĩ đến từ đặc biệt.

Bác này nói, nhiều năm làm quản lý, tao nhận thấy một điều quan trọng. Mày nói với người ta cái gì, không quan trọng bằng mày nói với người ta thế nào. ~nghĩ...nghĩ~

Khi nhắc đến chiến tranh, bác nói, t ko judge ai đúng ai sai, cái mà tao nghe về cờ sờ thì khác với cái chúng mày nghe nhiều lắm. Tao chỉ biết rằng tại nơi đó, người dân đang phải suffer, đang chịu đau khổ. Mình đang ăn mà xúc động hẳn, chỉ nói được là, chắc phải qua bao nhiêu thời gian sống, bao kinh nghiệm, tuổi tác như bác thì mới dừng việc judging lại được như thế, bác nhỉ?
This wise old man said, after long time working in the management system as a manager, I found out an strange but important thing. That is, WHAT you tell other people is not important as HOW you tell them. This made me think ~ think.
Talking about war, he said, I do not judge. I do not say who is right who is wrong in the war happened in your country before. As what I heard about history may totally different to what you 've been heard. But what I do care is, the people who is living there is suffering. Some boat men are my friends in Vienna, I knew some stories from them. Although it was during the meal, I was touched by his clemency words. Just says, how long time I should spend, how many things I should experience, how old I should be, to have an "un-judging attitude" like you, sir?


[lâu rồi] bạn bảo, ai biểu mày tự nhốt mình vào một cái lồng quăng chìa khoá đi, rồi lại tìm cách thoát ra để chứng tỏ mình mạnh mẽ.
[quiet long time ago, a sunday morning, a quiet and cute coffee shop, she told me] I will tell you what I think about your situation. It seems like you voluntarily get in a cage, you threw the key, then you try all the way to get out of it, painfully, just to prove yourself that you are strong enough.


Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại [Và khi tro bụi- Đoàn Minh Phượng]


When marimba rhythms start to play...dance with me, make me sway


Bên trời xanh mãi, những nụ mầm mới...mặt trời lấp lánh trên cao vừa xa vừa gần 

Chỗ nào cũng 1 màu trắng xoá, tuyết rơi mạnh, lại đang ở vùng quê nên người lưa thưa. Đi ngang mấy nghĩa địa thấy lạnh lẽo thật. Mặc dù nằm ngay đường lộ. Ko biết người nhà họ thấy người thân mình nằm nơi lạnh lẽo thế thấy sao nhỉ?

Đang há họng chờ tuyết rơi vào rồi vô nhà đổ si-rô

Đi đâu cũng khoái con nít và nghe kể chuyện của con nít. Quẻ đầu năm lại phán năm nay sanh con được bình an. Hay làm 1 đứa nhỉ. Tía sắp nhỏ ơi! Que a rờ dú?
Goodbye sumo! Last photo in your land

How many roads must a man walk down, before we call him a man? 
Used to miss this place so much, but recently feel bored with the same routine, house > office (pass by this road). What is life? What is it about? Is it hard? Why we need to live, to greet, to talk, to laugh and to cry. Is that real or just a temporary things.
(Just some sudden and random thoughts push me to type, such a long caption)

This charming lady inspired me a lot with her travelling story, esp. about Pyongyang, where she called "a hidden corner of the world" :)
Mấy bạn nhỏ này học trường Tiểu học Thái An, mới chào hỏi làm quen 5 phút là đã nói chuyện rôm rả, trèo lên đầu lên cổ tui rồi, đúng là con nít mà. Mấy bạn cứ nhắc cô nhớ rửa hình ra gửi cho tụi con, tụi con học lớp 1B nha. Hic nhưng mà cô thì hong biết khi nào mới quay lại đây nữa à. Cô nói cô chỉ chụp hình để kỉ niệm, lâu lâu cô lấy ra xem. Mấy bạn la lên, a con biết rồi, cô lấy ra xem để nhớ tụi con đúng không. hihi, con hay quá!
beach on a beautiful day
Trời nắng chang chang, tự nhiên ông (hay bà) trăng treo ngay đó, chắc muốn ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

:(

mình đã chính thức từ bỏ sự cố gắng đó, không tiếp tục được nữa
và biết là cái hố sâu ngăn cách vùng miền, (và chế độ) sẽ còn rất lâu hoặc chẳng biết đến bao giờ mới có thể san bằng

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Gela

 
thế giới là những mảng khác biệt, nên hiểu và chấp nhận,
xác người chết sẽ được chặt thành nhiều mảnh cho kên kên ăn, họ coi đó là sự giao hoà giữa con người và trời đất, nhiều người coi đó là man rợ, nhưng với người Tạng thì đó là tâm linh, thiên táng...
những cánh đồng thảo nguyên ngút ngàn trải dài vô tận, nơi đó khái niệm không gian và thời gian thật lu mờ, người ta đơn thuần làm những việc cần làm, không cần có chuyện đau đáu "hãy nghĩ về cuộc đời, khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi, thuỵ ơi và tình ơi" (sờ ên sên sắc)
tất cả mọi thứ là tâm linh, om mani pad me hum, họ tụng kinh trong từng hơi thở (tiếng việt là án ma ni bát mê hồng, hoho)
cái gì làm nên tình yêu của Văn với Khả Quân quá mãnh liệt và lâu bền.
không quá xuất sắc nhưng nhiều điều thú vị.
(Gela là tên gia đình cưu mang và chăm sóc Văn trong khoảng thời gian như vô tận)