Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

buồn viết (giống cấu trúc buồn ngủ)

(đang trong cơn buồn viết, không có câu chuyện)

buồn viết I

Ngày cuối tháng chín,
quyển sổ chi chít chữ những bài thơ,
tháng chín hết rồi mà chưa ai đánh thức
điện thoại upgrade lên ios mới
mất tất cả hình làm kỉ niệm bấu víu mấy nay

Thấy em Lan Lann tự hỏi tháng chín đã chín chưa,
nhìn lại mình hình như không thèm chín
tự cười cả trăm lần đọc bao nhiêu là sách
mà không hiểu mãi mãi nghĩa là không bao giờ.

Có bài thơ thấy bảo chúng mình còn quá trẻ để buồn thêm.
giật mình ừ đúng mình còn quá trẻ
thúi điên dặn mình, này không phải tám hai đâu nhé
mày nhớ chưa, mới hai tám thôi mà.

không muốn quẩn quanh trong mớ kén tằm
nên trong mỗi phút giây luôn tự hỏi
mình đã cố gắng đủ chưa…

buồn viết II


rồi thì cũng phải tự mình thương lấy mình thôi

làm gì có ai đứng ra sống giùm người khác
trong đầu cứ hay quẩn quanh câu hỏi
sống để làm gì?
cuộc sống có khó không?
Mẹ nó chứ, tất cả bọn đàn ông
chẳng hay ho gì
chỉ là những thằng trẻ con trong hình hài người lớn
đạo mạo chở che cây tùng cây bách
thật thế không, hay chỉ vì tính hiếu thắng của các anh?!?

buồn viết III


trải qua những ngày này thật khó khăn

em phải tự nhắc mình không còn anh ơi gì nữa cả
việc gì đến cũng phải tự mình giải quyết
không được khóc hay than thở với ai

tiếng nấc nghẹn ngào em có thể nuốt ngược vào trong

nhưng nước mắt thì không sao điều khiển được
em khóc khi đang lái xe, khi nằm 1 mình trong phòng trống
khóc trong thang máy, hay nhìn quanh chẳng có ai.
những ngày này sao khó quá anh ơi!

buồn viết IV


em tự dặn mình không còn cách nào khác đâu

là phụ nữ phải giữ mình mạnh mẽ
phải biết sống khi không còn điểm tựa
dù nhiều khi em như con dụ xoay vần

em mong rằng rồi cũng sớm qua thôi

sóng gió bão gầm trong con tim bé nhỏ
em mệt mỏi vì thấy mình yếu đuối
em sợ quá chừng cuộc sống không anh.

buồn viết V


những ngày này em ước có một bờ vai thôi

ngồi im cho em tựa đầu vào và khóc
em mệt lắm cứ phải kìm không phát ra tiếng nấc
mà nước mắt cứ chảy hoài rồi lại lén lau đi
đến khi nào em mới có thể hết sân si
hài lòng với mình và bình yên dù ngoài kia trời đầy giông bão
tìm thấy nửa kia sao mà quá khó
gặp được anh nhưng không phải của em rồi.

buồn viết VI


em phải làm sao cho hết những ngày tháng này đây?

trong đầu em lúc nào cũng là khuôn mặt anh, nhìn quanh đâu cũng thấy anh, tai lúc nào cũng nghe những câu anh đã nói
dấu ấn của anh trong tim em quá lớn
em không biết cách nào xóa nó như chưa hề đau
em phải sống thế nào những ngày tháng không anh?

buồn viết VII


tự nhủ đau đớn cũng trải qua 1 phần đường rồi

thêm một chút rồi cho hoàn tất
không biết làm thế nào em trốn mình trong công việc
đàn ông với em giờ thành 2 từ đáng sợ
nhưng em vẫn không ghét anh...
tự an ủi thứ gì rồi cũng sẽ qua thôi
everything will be good in the end of it
if it is not good then the end is not that
thời gian ơi xin chìa tay cứu rỗi cảm xúc em.

buồn viết VIII

ai bảo sinh ra làm một mụ đàn bà
bị huyễn hoặc là đấng tạo hình cho thế giới
bị dồn lên vai biết bao nhiêu trông đợi
nhưng với chàng phải tỏ vẻ ngu ngơ
ôi đàn bà ơi phải cố gắng đến bao giờ
mới có thể vừa lòng bọn đàn ông khốn nạn

nên mới bảo sau này có sinh con gái
đàn bà sẽ phải thương chúng nhiều hơn.

(sến thấy mẹ)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...