Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

em Diện

đọc đâu đó có câu so sánh "người dân miền núi cứ sống thật thà chân chất như cỏ như cây", nhìn em Diện, tui lại nhớ về câu nói đó.
hông có dịp gì đặc biết về em ấy cho entry bữa nay, chỉ là muốn viết vài chữ "cho những người tui thương yêu"
biết em qua CVD4 (thựt ngử chiêng nghành), nhớ câu chuyện chia sẻ về 1 sự thật-sự giả đã trải qua của em.
gần đây, thân với em hơn, thấy em sống đúng như câu bác M. Ghandi nói "my life is my message"

em dặn tôi không được coi thường bất cứ người nào, già trẻ lớn bé, sĩ nông công thương, giàu nghèo hèn sang, châu Phi dân Á...
em chỉ tôi cười hềnh hệch ngây ngô, bỏ qua mọi định kiến,
em khiến tôi nói thẳng tuồn tuột mọi suy nghĩ cảm nhận của mình,
em giúp tôi rũ bỏ mọi ganh đua tranh giành cho bước thảnh thơi,
em kể cho tôi nghe câu nói trong "the reader" mà em thích nhất, luật lệ là do người nắm quyền lực đặt ra phục vụ cho lợi ích tầng lớp bọn họ, chứ chưa chắc đúng với đạo đức. (ủa, câu này tui học trong Pháp luật đại cương rồi mà ta, sao như mới vậy ta)

thấy ta trân trọng em đến mức nào chưa? cho nên...nhớ trả ta 300peso nha em...

chú thích: tỏ lòng mến mộ, ta trưng ảnh nội em

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

dai

có một câu chuyện lâu rồi, mới kể ra đây, cho nó quên.


năm 12 tuổi, trên xe về nhà ngoại, buồn tình không biết làm gì, tui lấy cái gì đó ra đọc (chẳng nhớ là sách, báo, hay miếng giấy gói bánh mì). Mẹ quay qua, nhắc "trên xe tối thui mà đọc, làm như hay chữ lắm!"
tui sững, ngơ ngác, mẹ tui nói sao? hay chữ là gì? thích đọc thiệt mà, hay chữ để làm chi? mẹ nuôi tui từ nhỏ tới lớn, biết tui lúc nào cũng thích chữ mà, thích đọc, đọc thứ gì cũng được mà, sao nói tui khoe chữ vại?
từ đó, ai chê tui sao đọc sách nhiều mần chi hay chỉ chỏ con nhỏ làm bộ hay chữ, là mắt tui mờ đi 2, 3 chút...
chời công nhận, con nhỏ tui thù dai thiệt!


(đang trôi theo con chữ, nhơ nhớ lơ mơ và hít hà mùi hương xoài chín quyện trong đêm)

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Kịch nói


. mẹ thích xem kịch nói xứ Bắc ba thích xem sân khấu miền nam, ta xem vì thích nghe giọng bắc hay hay, giọng nam ngọt lịm. nhưng màn diễn xạo quá trời, thì kịch mà !!!
. lớn lớn chút xíu thấy người lớn thích đóng kịch với nhau ghê, à không, ba hay nói "xã giao con à!" (mà thiệt ra ba là người chơn chất thật tình nhất ta biết)
. lớn rồi, nhiều lần làm diễn viên (thấy diễn sượng trân), còn nghe ngóng bạn ta ai diễn hay diễn dở nữa. ờ con nhỏ này diễn đạt nè, thằng kia chưa được nha mợi ...
. thôi không thích kịch nữa, phim thôi, dạo này phim miết...
. buồn, thì là buồn thôi, hông đẩy nó quá lên cho nhiều bi thương sầu thảm, không thích đóng vai đào mùi chớm xin sự xót thương của thiên hạ mần chi (cho nên ghét nhựn câu "tội quá")
. vui, thì là vui thôi, không sợ mất nó, rồi luyến tiếc, mơ tưởng về những ngày vui năm cũ (hay 1 kiểu nostalgic chăng)
. dửng dưng, thì là vậy! chẳng tỏ ra sồn sả vồn vả sốt sắng làm gì, đó có phải ta thật muốn vậy đâu (sồn sả đúng chính tả không sao thấy lạ lạ vậy ta)
. nồng nhiệt chán chường phấn khích  đau khổ tầm bậy tầm bạ tào lao thiên đế im hơi lặng tiếng giả chữ giả nghĩa cáu có quạu đeo phấn khích quan tâm động lòng mẫn cảm hời hợt vô cảm khùng điên dô diên kệ chứ.
. ừ, ta là vậy, chịu chấp nhận bản thân ta, là khi ta gần ta nhất đó. và chấp nhận bản thân người khác nữa nha. như ta vốn vậy, như họ vốn vậy.
. đừng cố tỏ ra gì, đừng cố chứng tỏ gì hết, nha, nói lại nha...