Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

dai

có một câu chuyện lâu rồi, mới kể ra đây, cho nó quên.


năm 12 tuổi, trên xe về nhà ngoại, buồn tình không biết làm gì, tui lấy cái gì đó ra đọc (chẳng nhớ là sách, báo, hay miếng giấy gói bánh mì). Mẹ quay qua, nhắc "trên xe tối thui mà đọc, làm như hay chữ lắm!"
tui sững, ngơ ngác, mẹ tui nói sao? hay chữ là gì? thích đọc thiệt mà, hay chữ để làm chi? mẹ nuôi tui từ nhỏ tới lớn, biết tui lúc nào cũng thích chữ mà, thích đọc, đọc thứ gì cũng được mà, sao nói tui khoe chữ vại?
từ đó, ai chê tui sao đọc sách nhiều mần chi hay chỉ chỏ con nhỏ làm bộ hay chữ, là mắt tui mờ đi 2, 3 chút...
chời công nhận, con nhỏ tui thù dai thiệt!


(đang trôi theo con chữ, nhơ nhớ lơ mơ và hít hà mùi hương xoài chín quyện trong đêm)

2 nhận xét:

  1. Nặc danh00:10 24/5/11

    ôi người ta mà có thời gian phán xét người khác thì người ta sẽ không có đủ thời gian để yêu thương mừ... hị hị, cô đừn quang tâm miện lữ thế gian, wứt hết ih cô ( ko zít xai tránh tã ko chiu được)

    Trả lờiXóa
  2. Ừ, phán xét người khác sẽ ko có đủ thời gian yêu thương mình. Cha cha, com cô dạo này người lớn rồi hen, khai thiệt đi, con 45 tuổi kêu mẹ cô bằng chị đúng ko?

    Trả lờiXóa

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...