Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Chuyện bịa

.stress, thấy tao đang đứng chao chênh bênh bờ vực đó, chực rơi. ý thức kéo tao lại, cuộc giằng co có vẻ không cân sức.
.không, phải tìm mọi cách không rơi vào cái hố thăm thẳm đó nhé mày.
.này, tao đang cố đấy. cơ mà sao cái dòng cảm xúc nó không nghe lời tao hả mày? tao không điều khiển được ngay cả bản thân tao mày ạ.
 thật ra, mày không cần điều khiển nó, không cần đâu. cứ để nó đến, rồi ngụp lặn trong nó thỏa thê, mà này, 1 ngày, vài ngày thôi nhé. để nó goes with flow mày à, thuận theo tự nhiên, như ếch ping, mày nhớ không? cứ để nó đến, nó phát triển, nếm trải cái tận cùng của nó (à,cái này hình như detach from your emotion của thầy Morrie đó). rồi biết đâu, đến 1 ngày nào, sầu muộn nhẹ nhàng quay gót bỏ mày ra đi, khi đó mày sẽ bình minh, nhé!
.ừ, tao nhớ 1 câu của ông S., đi đến tận cùng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như 1 bông hoa, hay cứ để tự cái luồng năng lượng khó bảo đó trong tao nó làm gì thì làm, cho phép nó đi đến tận cùng đi, ha mày.
.ừ, kệ nó đi.


*ghi chú: đây là 1 cuộc đối thoại bịa đặt.

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Của ông 7


Bài mới của 7. Ông ơi là ông, tôi sắp lập cái 'fæn klʌb' của ông gòi nè. Tôi đăng ký giùm mẹ tôi 1 chỗ nữa đó. Ai dô mại dô!

                             -------------------------------------------------------------------------------
                       

Nghĩ vẩn vơ khi đọc báo


Chính xác là thấy vừa thương vừa giận. 
Giận vì không biết sao người ta lại có thể làm những hành động ngớ ngẩn như là đem tiền rải tùy tiện
trong chùa, xuống ao, vắt lên cây, tọng vào họng vào tay các pho tượng...Thật lố bịch!!!

Toàn là tiền lẻ, vừa mất mĩ quan, vừa lãng phí.

Thương là vì, họ ngây thơ đến độ nghĩ rằng có thần thánh, thứ nữa là thần thánh tham ô, và tệ hơn là
thần thánh biết xài VND, và tồi tệ nhất là thần thánh nghèo đến độ sẵn sàng bị hối lộ bằng một đống
tờ 500, 1000 và 2000 đồng vứt như rác trong nhà của thần thánh - cái chùa.

Gom cái đống tiền lẻ đó cho cô nhi viện hoặc viện dưỡng lão còn hơi khó coi nữa là. Lòng thành đã bị
quy đổi thành từng đồng bạc nhỏ và hạ giá đến độ thần linh cũng chỉ đáng vài nghìn lẻ. Hỡi ôi, cứu cánh
của phật tử, đức từ bi, tui thấy ông đáng thương quá chừng chừng. Nếu có nước mắt dám ông khóc
thét vì bị tín đồ của mình chơi xỏ kiểu đó quá.

Cúng dường để tu bổ chùa, ít nhiều không phải quá quan trọng, mà cách làm mới đáng phải nói. Nhiều
người hơn tuổi ba má tui mà làm tui tức lộn ruột. Hỏi Phật, ông có buồn?

Đọc cái link này đi rồi xem tui có nói ngoa không. Đây!

                             -------------------------------------------------------------------------------
À ông ơi, đọc bài của ông liên tưởng tới 'các vị la hán chùa Tây Phương' quá.
...
Há chẳng phải đây là xứ Phật,
Mà sao ai nấy mặt đau thương?
....
Mỗi người một vẻ, mặt con người
Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời
Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã
Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.
....

Một câu hỏi lớn. Không lời đáp
Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.



Có thực trên đường tu đến Phật
Trần gian tìm cởi áo trầm luân
Bấy nhiêu quằn quại run lần chót
Các vị đau theo lòng chúng nhân?



Tội tượng hơ!

Tập đọc lớp 1


Vài dòng tôi viết cho buổi chia sẻ "Cuốn sách thay đổi cuộc đời" của FIC. Nói theo cách bạn tún là, không tham gia được thể chất thì tham gia linh hồn.
Chời ơiiiiiiiiiii, viết khùng quá, chắc bị bắt lại dô khu D quá!


 Bạn ta,
(cách mở đầu bạn ta là tôi bắt chước 1 tạp chí hải ngoaị)

Thay đổi cuộc đời??? Cụm từ này dường như to tát quá. Tôi ‘lén’ nghĩ, người xướng lập chủ đề này có nên sửa thành một tựa đề khác gần gũi hơn chăng? Thay đổi cuộc đời cơ à? Cuộc đời tôi trải qua 25 năm, điều gì được đặt dưới chủ đề thay đổi do 1 cuốn sách nhỉ?

Tôi nghĩ lan man “mền đọc cũng nhiều, mà không có quyển sách nào được coi là thay đổi sao ta”. Ờ mà tôi (cố) nghĩ ra rồi, quyển sách đó là : tập đọc lớp 1.

Quyển sách này đem tôi đến nền văn minh nhân loại (noí không ngoa), từ 1 con bé mù chữ sang kẻ có ít chữ (theo đúng nghĩa đen). Quyển sách đem tôi từ những ngày tự do “sáng bắt bướm hái hoa reo ca nô đuà, chiều lại ra daọ chơi vườn hoa”(bài hát) sang tháng ngày mất tự do vì trong vòng kìm cặp của mẹ tôi. Và hơn cả, trong nó, tôi có thật nhiều kỉ niệm.

5 tuổi, mẹ tôi đã “chăn” tôi vào lớp 1. Con bé lười suốt ngày bị bắt ngồi lại làm quen với từng chữ i tờ. Nhưng những bài vỡ lòng trong sách, sau gần 20 năm, giờ tôi vẫn còn nhớ (nghe làm như mình sống lâu lắm rồi zậy hơ) Đó là những đoạn văn thật đẹp!

Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương Thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.”(nói còn nhớ là còn nhớ đại ý thôi, chứ đoạn này tôi vẫn phải google)

cóc cóc cóc
ai goị đó
tôi là thỏ
nếu là thỏ
cho xem tai
nếu là nai
cho xem gạt ‘ 

"Tôi thâý la liệt
Máy nhỏ máy to
Cái quay ro ro
Cái kêu kin kít
Cái chạy bình bịch
Cái thét ào ào

A, mẹ đã về, Phượng, Hồng cùng reo lên, chạy ra ngõ đón mẹ. mẹ ơi, me đi làm có mệt không?

Chắc đọc qua những từ này, có bạn sẽ bồi hồi nhỉ (ừ, kệ bạn chứ J )

Tôi nhớ những chữ to, hình vẽ, nét vẽ đơn giản theo lối Việt Nam (coi hoạt hình Việt Nam thường thấy đó). Bây giờ cải cách, tôi không thấy lại quyển sách học ngày đó nữa.
Thôi, vài dòng gợi nhớ những ngày thơ.

Tạm biệt.

P.S: nồnh nhiệc cỗ vủ trương chình nài cũa 2 bạng ngâng nho nhõ kái mõ chu chu và ku tún.

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Mòn

Đã nghĩ  đến dừng lại rồi , hôm nay đã có lúc nghĩ đến dừng lại rồi, mòn, mòn, mòn vẹt cả rồi!


hồn lìa rồi thôi em ơi, tình còn nồng đôi con ngươi.
xót xa gì? 
oán thương gì?
đã biết nuôi hương chia ly 

Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Tôi


Hôm nay tôi lại ra sân bay, phi trường Manila cứ khoảng 1 tháng 2 lần tôi ghé tiễn. Chuyến tiễn đưa kẻ ở không buồn mà người đi lại càng vui. Cộng đồng tụi tôi bên này thật ấm tình bằng hữu (để ngày già nhìn lại có cái mà nhớ).

Mặc dù đã có anh đeo, nhưng tôi vẫn mê anh pát. Đang phân vân không biết cuối tháng này có nên rước ảnh về dinh.

Sáng nay chú nhựt tôi mơ tưởng mình đang ở Sài Gòn. Tôi sẽ chạy xe đến nhà hát thành phố nghe thổi kèn đồng, không biết chương trình đó còn không. Tôi sẽ lê la qua Community House đùa vui cùng nhóm bạn. Tôi sẽ qua chơi với T. để tào lao chuyện không đâu. Tôi sẽ ghé ngang quận 7 ăm cơm gà đường Lê Văn Lương. Tôi thăm Bi Ti rồi giỡn với nó thiệt lâu.

Sáng nay mùng 4 tết tôi mơ tưởng mình đang ở Phan Rang. Nắng trải vàng rươm những con đường phố thị. Gió hắt hiu lung linh muôn ánh hoa vàng (ủa, bài hát mà). Tôi sẽ mắc cười nhìn cả chục chậu kiểng mai hồng cúc tắc vạn thọ đèn nhấp nháy ba tui chưng từ trong nhà ra ngoài cổng, từ tầng trệt lên lầu 2, từ phòng khách xuống nhà bếp, như sân khấu cải lương. Tôi sẽ lâu lâu chạy đến bàn khách giở mâm bánh mứt. Tôi sẽ cùng vài đứa bạn đến quán Dây leo xanh nhìn chúng nó lớn khác ra sao. Đó là tôi mơ tưởng vu vơ thôi! (hơi giống kiểu 'khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm'...)

Ngày trước cậu T. tôi đi 1 chiếc vespa đẹp lắm, trông rất lãng tử. Có lần cậu chở tôi trên đèo Sông Pha (người tỉnh khác hay gọi đúng tên là đèo Ngoạn Mục), cậu hỏi tôi bây giờ con chỉ đường cho cậu đi qua đèo nha. Tôi nói cậu cứ đi thẳng hoài đi, vì đường đèo chỉ có 1 thôi, đi thẳng hoài cậu sẽ tới nhà ngoại. Bây giờ trên bước thời gian, tôi đi thẳng hoài [như đường đèo] thì có về nhà tôi không?

For N. and K.

Today I read an article about my 2 friends in the AFL team, and I can realize changes in their faces. To be sure that they are giving a lot for the community. Regardless which community it is, as long as it is GIVING (sharing is caring). Only by doing that, you feel fulfill  (or be filled fully). I also know that you become humble. I am telling the truth, I read it on your faces. You must face many chanllenges, have hard time, and you will grown up, you change.

This Tet you could not celebrate the festival with your dear ones (neither do I) However you experience other special things. Spend the New Year Eve with international friends in a land far-a-way.

Wish AFL gives you treasurable moment.

And I still feed the dream to be an AFL-er someday.

Water for the thirsty land, cool water, cool water....

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

Europe's skies

phân số tối giản,
tối giản là 1 từ đẹp (mặc dù tối). phải chăng vì ảnh hưởng câu đã từng đọc qua 'sự tuyệt mỹ không phải là không còn gì hay hơn để thêm vào, mà là không còn chỗ nào có thể cắt đi'. Đơn giản, tối giản là ĐẸP.

bánh đất sét,
đọc báo mạng, thấy người dân Haiti vì không có thực phẩm phải ăn bánh từ đất sét. Nhìn vào pantry công ty 1 ngày hơn chục hộp cơm dzục thùng rác. Đêm khuya sáng sớm thấy những người vô gia cư đen đuổi lem luốc co ro trên vỉa hè, chân bọc bao nylon vì những cơn gió lạnh. Nhìn vào phòng thấy mình cố ý bật máy lạnh để đắp chăn cho ấm, 'phận người nào thích ngủ trên những băng ghế trời sao' (ông. 7)

bẫy rồng,
mới coi phim này hôm qua thôi, và khi xem J.T.N, tôi nhớ đến cậu út tôi. Cậu có khuôn mặt giống người diễn này. Tôi suy nghĩ vẩn vơ giữa cậu và tôi ngoài mẹ là điểm chung thì có liên hệ gì đến nhau?!? (mà thực ra cũng không cần nghĩ đến điều này). Tôi chỉ muốn biết là, người thân tại sao phải thương yêu nhau, nếu không có việc nuôi dưỡng mối quan hệ đó.
giống như việc ba mẹ tôi thương tôi, vì sao tôi cũng không biết nữa, tôi chưa có con bao giờ. Còn việc vì sao tôi thương ba mẹ tôi, là vì tôi đặt niềm tin tuyệt đối vào ba mẹ, rằng thì mà là những kinh nghiệm trải qua từ nhỏ đến lớn làm tôi không có niềm tin gì khác hơn trong việc ba mẹ luôn muốn và cố gắng trông đợi/ mang lại cuộc sống tôi những gì tốt đẹp nhất (mà đôi khi những việc đó không trùng khớp với suy nghĩ cá nhân tôi, nhưng bản chất không khác đi).
giả sử (chỉ giả sử thôi) không phải ba mẹ mà là 1 người nào khác không họ hàng thân thích đối xử với tôi như vậy, thì tôi cũng thương yêu họ như vậy (vấn đề là ngoài cha mẹ thì không ai cho ta 1 tình thương vô điều kiện như trên) Cuối cùng thì ngữ mà người ta hay gọi là 'mối dây thân tình máu mủ' là cái chi chi?

à, dạo này tôi hay vào trang viettidemagazines, có 1 chuyên mục gần giống như mạn đàm chuyện thời sự dưới dạng 1 bức thư, vào đề như thế này:

Bạn ta,

ui da, hôm nay tui linh tinh quá không tưởng tượng được. Thôi nghe nhạc đi!

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

30 Tết

30 Tết của tôi năm nay đặc biệt lắm, sẽ làm việc qua giao thừa, sang cả năm mới. Và tôi thích thế. Làm việc hơn 1 nghĩa vụ, như 1 lẽ sống {quoc-bao}.

Vài năm nay, không còn khai bút, mà thành khai-bàn-phím.

Thường mồng 1 Tết, mẹ tôi nấu 1 mâm cơm với những món thường nhật bà nội ngày xưa thích, để cúng ông bà. Mâm cơm thường có món đậu xào và canh khổ qua. Rất ngon, vì nhiều năm gần đây, không thường được ăn món mẹ nấu.

30 Tết, thầy Sáu dạy chúng tôi được gọi là đêm trừ tịch. Mọi người tắm rửa sạch sẽ, tẩy trần sang năm mới.

Q. A cho tôi nghe bài "Anh đến thăm em đêm 30". Lâu nay tôi vẫn nghĩ đó là 1 bài hát buồn qua tiếng hát khàn đục mang vẻ âu sầu của Khánh Ly cậu tôi cài làm nhạc chuông điện thoại (tôi thường ít khi để ý đến ca từ bài hát). Đến hôm qua, tôi mới biết bài hát này không buồn lắm đâu, miễn là mình không buồn thôi.
'Anh đến thăm em đêm ba mươi  Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi ?
Anh nói với người phu quét đường  Xin chiếc lá vàng, làm bằng chứng yêu em...
Sao Giao Thừa xanh trong đôi mắt mòn
Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết?

Tôi tự nói với tôi là, bằng bất cứ giá nào, Tết năm sau tôi phải ở Vietnam ăn Tết với nhà thôi. Và khi đó, tôi nhớ những ngày cuối năm của năm nay, năm kia, và năm trước...

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Củ kiệu

(và không nói gì nhiều về củ kiệu)


Tui thích đọc những đoạn mọi người viết về mẹ của họ, vì thường nội dung rất thật. Tui cũng thường nhìn cách người ta nói về cha mẹ, đối xử với cha mẹ để có thêm dữ liệu nhìn nhận về người đó.

Để ý thấy, đứa con nào cũng nói mẹ mình nấu ăn ngon,
là vì thường phụ nữ Việt Nam nấu ăn ngon,
hay vì đứa con đó lớn lên chủ yếu nhờ những món ăn theo khẩu vị mẹ nấu,
hoặc là món ngon vì có nêm trong đó nhiều tình thương???
Cũng lạ...

Gửi bé Sưng cầm qua củ kiệu, nó nói để nó mua, tui không chịu (nhờ mà còn làm eo), phải là của đồ mẹ làm cơ (mẹ ai cũng được)

À, cho tui kể ra đây, là đang có 1 thứ đủ mạnh cho tui mê say trong vài ngày, 1 tuần, 2 tuần...tui đang kiếm tìm cảm giác đó, cảm giác thích thú, đam mê, ngưỡng mộ 1 thứ gì thật mạnh, đong đầy, để quên mình đi (hay quên TẾT về)

'Tết, là khi mọi thứ bình thường được xếp theo 1 trật tự mới' (ông S.)