Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

Tôi


Hôm nay tôi lại ra sân bay, phi trường Manila cứ khoảng 1 tháng 2 lần tôi ghé tiễn. Chuyến tiễn đưa kẻ ở không buồn mà người đi lại càng vui. Cộng đồng tụi tôi bên này thật ấm tình bằng hữu (để ngày già nhìn lại có cái mà nhớ).

Mặc dù đã có anh đeo, nhưng tôi vẫn mê anh pát. Đang phân vân không biết cuối tháng này có nên rước ảnh về dinh.

Sáng nay chú nhựt tôi mơ tưởng mình đang ở Sài Gòn. Tôi sẽ chạy xe đến nhà hát thành phố nghe thổi kèn đồng, không biết chương trình đó còn không. Tôi sẽ lê la qua Community House đùa vui cùng nhóm bạn. Tôi sẽ qua chơi với T. để tào lao chuyện không đâu. Tôi sẽ ghé ngang quận 7 ăm cơm gà đường Lê Văn Lương. Tôi thăm Bi Ti rồi giỡn với nó thiệt lâu.

Sáng nay mùng 4 tết tôi mơ tưởng mình đang ở Phan Rang. Nắng trải vàng rươm những con đường phố thị. Gió hắt hiu lung linh muôn ánh hoa vàng (ủa, bài hát mà). Tôi sẽ mắc cười nhìn cả chục chậu kiểng mai hồng cúc tắc vạn thọ đèn nhấp nháy ba tui chưng từ trong nhà ra ngoài cổng, từ tầng trệt lên lầu 2, từ phòng khách xuống nhà bếp, như sân khấu cải lương. Tôi sẽ lâu lâu chạy đến bàn khách giở mâm bánh mứt. Tôi sẽ cùng vài đứa bạn đến quán Dây leo xanh nhìn chúng nó lớn khác ra sao. Đó là tôi mơ tưởng vu vơ thôi! (hơi giống kiểu 'khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm'...)

Ngày trước cậu T. tôi đi 1 chiếc vespa đẹp lắm, trông rất lãng tử. Có lần cậu chở tôi trên đèo Sông Pha (người tỉnh khác hay gọi đúng tên là đèo Ngoạn Mục), cậu hỏi tôi bây giờ con chỉ đường cho cậu đi qua đèo nha. Tôi nói cậu cứ đi thẳng hoài đi, vì đường đèo chỉ có 1 thôi, đi thẳng hoài cậu sẽ tới nhà ngoại. Bây giờ trên bước thời gian, tôi đi thẳng hoài [như đường đèo] thì có về nhà tôi không?

2 nhận xét:

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...