Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

Chuyện bịa

.stress, thấy tao đang đứng chao chênh bênh bờ vực đó, chực rơi. ý thức kéo tao lại, cuộc giằng co có vẻ không cân sức.
.không, phải tìm mọi cách không rơi vào cái hố thăm thẳm đó nhé mày.
.này, tao đang cố đấy. cơ mà sao cái dòng cảm xúc nó không nghe lời tao hả mày? tao không điều khiển được ngay cả bản thân tao mày ạ.
 thật ra, mày không cần điều khiển nó, không cần đâu. cứ để nó đến, rồi ngụp lặn trong nó thỏa thê, mà này, 1 ngày, vài ngày thôi nhé. để nó goes with flow mày à, thuận theo tự nhiên, như ếch ping, mày nhớ không? cứ để nó đến, nó phát triển, nếm trải cái tận cùng của nó (à,cái này hình như detach from your emotion của thầy Morrie đó). rồi biết đâu, đến 1 ngày nào, sầu muộn nhẹ nhàng quay gót bỏ mày ra đi, khi đó mày sẽ bình minh, nhé!
.ừ, tao nhớ 1 câu của ông S., đi đến tận cùng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như 1 bông hoa, hay cứ để tự cái luồng năng lượng khó bảo đó trong tao nó làm gì thì làm, cho phép nó đi đến tận cùng đi, ha mày.
.ừ, kệ nó đi.


*ghi chú: đây là 1 cuộc đối thoại bịa đặt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...