Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

nói thiệt là không biết đặt tựa

về và đi đã nhiều lần mà những ngày đầu rời xa lúc nào cũng như lơ lửng, 2 ngày nay ngủ vùi (giả bộ bị jet lag nha)
sau 1 đêm nhớ đời phải ngủ lại phi trường Changi bên Tân Gia Ba, vừa tới Tân Sơn Nhứt là đi thẳng ra bến xe miền đông về Phan Rang, nhứt quyết thực hiện ham muốn sống-những-ngày-bình-thường-nhất (chứ không phải như người ở xa về)
giá cả leo thang đến sợ
qua quận 7 gặp chận nghi thấy chị không khác gì ngày trước, lúc nào gần chị cũng thấy mọi thứ như chậm lại, không còn những xô bồ ngoài kia (là ngoài quận nhứt, tân bình, phú nhuận...)
cafe bệt Hàn Thuyên, đi hàng quán từ sáng tới chiều, đi dưới cái nắng đổ lửa của sài gòn, trong dòng người đông đúc
gặp ngân nho nhỏ chia sẻ tin tức bạn này người nọ (và lại dùng từ miêu tả của những lần đã qua: như chưa hề chia xa)
tối bạn đi họp lớp rồi còn kịp chạy ra sân bay tiễn mình và tặng quà chia tay (1 anh chàng lãng mạn hiếm hoi còn sót lại !?!)
and my heart told me that I should come back, settle down (maybe) and spend as much time as possible with them. No regret, just love! (ủa, cái này là Teeenage dream mà)
em đọc blog chị, rảnh rang hay sao mà học thuộc lòng như đọc bảng cửu chương, thuộc từ nội dung tới comment, ngày nào em cũng nhắc chị nhớ viết, viết cho chị, và cho độc-giả trung thành như em. Viết chi bi giờ em? suốt ngày ngồi cắm đầu vào 2 màn hình máy tính. Cũng có vài chuyện kể, nhưng chuyện chị kể nằm ở 1 nơi khác, chỗ này chỉ là vài ý tóm gọn thôi, em đọc và hiểu được cũng gọi là tài tình.

đọc Phan An, nói theo cách của ông bải là, bộ ổng làm con lãi trong bụng tui hay sao mà biết rành dữ, trích 1 đoạn từ Ba Mùa

"Ngồi trong quán ấm áp, nghĩ bao giờ về sẽ mở quán cà phê của mình. Hình như ai đó trong đời cũng một lần muốn mở quán cà phê của mình – như thể là chỗ để tự thể hiện.  
[...] Hình như đó là ước mơ của tôi – được viết văn, được nổi loạn - làm công việc gì đó thuần tuý chân tay dù được học hành đến nơi đến chốn… Nhưng có lẽ ước mơ chỉ là ước mơ thôi, có mấy người dám sống cho ước mơ thật sự của mình? 

Có một điều nữa ám ảnh tôi, đó là mặc cảm mình chưa làm được gì. Thế nào có nghĩa là làm được một cái gì đó trong đời? Có những cách theo tôi là dễ dàng: làm từ thiện, in vài quyển sách… Hoặc trong cả cuộc đời chỉ cần viết được một cuốn tiểu thuyết có giá trị, tôi muốn viết về thế hệ mình, về những gã khốn nạn (hay khốn khổ?) đã tiêu phí tuổi trẻ của mình, đã tiêu phí cuộc đời mình. Thế hệ @...

Quán cà phê… tôi cứ lang thang hoài trong những quán cà phê…"


(đó, mỗi lần viết lại thấy mình lan man tợn)

3 nhận xét:

  1. Thích cái phần trích đoạn. Vì vậy, nên đặt tựa là: Lan man với Phan An. :)

    Trả lờiXóa
  2. Tựa: nói thiệt là không biết đặt tựa như anh gác đã đặt tựa là lan man với Phan An
    ăn theo cách của bác Đãng về 'hotboy nổi loạn và câu chuyện về thằng Cười, cô gái điếm và con vịt' (¯▽¯;)

    Trả lờiXóa
  3. người hồi hương, không thấy xác nhưng hồn thấy lung linh - hẹn gặp người khi duyên phát khởi ...

    tái cái bút: mủ trôm thật ngon, chỉ cần 1 ngày nguyên cái people focus xơi gần hết

    Trả lờiXóa

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...