Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Đường còn dài, còn dài....


Đọc Đường còn dài, còn dài….người rung lên (phấn khích hay buồn bã) vì thấy chính mình trong đó.
Phải, đó chính là cuộc sống (hay 1 quãng đời sống) ta hằng mơ ước, mà chẳng dám mơ cho đến tận cùng vì sợ nỗi ám ảnh ấy quay đi hay trở lại.

1 cuộc hành trình rong ruổi dọc miền đất nước, dừng lại bất cứ đâu, bao lâu tùy thích, và bỏ đi tất cả mọi câu nệ, lễ nghĩa, nói với nhau chỉ khi in the mood và yêu thương nhau thật lòng.

Gặp gỡ những con người mới, những câu chuyện cuộc đời khác nhau đến từ những nơi khác nhau trên thế giới (Thậm chí cả việc ngủ với 1 cô bé trong ngày đầu tiên gặp gỡ) Nhớ mẩu đối thoại của họ: em làm tình lần đầu năm 15 tuổi với 1 thằng bạn châu Phi, khi đó mẹ em đánh em thừa sống thiếu chết, như thể em vừa phạm tội giết người, còn anh, ừ anh cũng không có gì nhiều để kể, "Ơ hay, sao người ta không thích tiếp cận những thứ bình thường nhất 1 cách bình thường nhất".
Rồi những ngày tháng ở Đà Lạt.Đà Lạt trong ta là biểu tượng của lạnh, lãng mạng, 1 cảm giác gì nhỉ, chẳng thể đặt tên. Vẫn ước, sẽ lang thang ở Đà Lạt, sẽ sống trong Đà Lạt (ừm, chẳng làm gì cả) dạo dưới những con dốc dã quỳ vàng rực nắng, xuýt xoa cầm ly sữa đậu nành nóng ấm trong tay, chầm chậm dạo vòng quanh những con đường vắng, rúc mình trên căn gác (với 1 cái cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài) và 1 quyển sách hay.
Tất cả, ta bắt gặp mình trong những trang viết của tác giả bé hơn mình 2 tuổi Phạm Thiên Ngân. Cũng có vài ý kiến trái chiều, nhưng có lẽ hiện tại ta thích kiểu văn chương như thế. Nhẹ nhàng, không quá trau chuốt, không quá xa lạ (vì nói về thành phố Sài gòn mình yêu mến), không quá khắc cổ (những ý tưởng vẫn đang thịnh hành)

Mà thôi, đó chỉ là tưởng tượng, cũng có thể 1 ngày nào đó, ta như cậu bé kia, bỏ tất cả để sống những tháng ngày rong ruổi, như Sói (liên tưởng tới Jaka, cũng yêu sách, biết đàn và sẵn sàng làm những chuyện khùng điên như tay Sói kia), như Damiel, cuộc đời đúng nghĩa của tính từ phiêu lãng với tiếng đàn tiêu dao. Mà hay ta sẽ như Châu Anh, bức bối đến tận cùng để bước qua khỏi lằn ranh của cái mọi người thường gọi là giới hạn, hay như Trân, sống thật gấp, cố gắng hấp thụ cho mình thật nhanh và thật nhiều tinh hoa nhân loại, như Ni, lặng lẽ, trầm mặc và tĩnh lặng sau những ngày tháng đua chen.

Không phải đâu, ta là 1 chút của tất cả những tính cách đó, số phận đó. Và rồi, ta sẽ như tất cả bọn-nhân-vật ấy.

Vẫn rung lên nỗi xúc cảm khi bắt gặp giấc mơ của mình được người khác viết ra, rất giống!


Bonus (warning: PG13+): Kẻ Giang thích quyển này dù chưa đọc nó, vì 3 lý do: 1, tác giả học chung trường cấp III với ẻm; 2, nghe Vêivêi khen; 3. khoái chí khi thấy Vêivêi giựt tít câu view là Dương con dái con dái

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...