Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Ngày mai



Nó tin là những gì từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Niềm tin mang vẻ thơ ngây trong thời hiện đại, nhưng nó muốn giữ niềm tin đó, anw.
Bắt đầu tự nhắc nhở về sự kiên trì, về lòng dũng cảm, về Đừng Bao Giờ Bỏ Cuộc của Donald Trump (1 sự sắp đặt vô hình để quyển sách lọt vào trí óc nó chăng?)
Những ngày về phép, đã thấy hơi chao chênh vì thiếu nhe cười của bé Sưng, vị cay từ món bà Xì, tướng đi ngông nghênh con Bẹc Cá. Mới dặn không được-không được, rồi sẽ quen mất thôi, học cách buông bỏ, đừng attach với ai hay thứ gì. Đến cuối cùng thời gian và cuộc sống rồi chỉ còn nó với mình thôi (quá nhiều lần thay đổi, chia xa và tiễn biệt tạo cho nó thao tác này)
Nhưng có một dạng bất trắc hơn cả mọi bất trắc mà tôi không bao giờ kịp quen. Đi đám giỗ, gặp nhỏ em họ cùng tuổi, hẹn nhau đám giỗ sau, nhưng nó đã bỏ đời đi sau một cơn buồn. Có người hôm trước gặp nhau còn cười hỏi, “ê khoẻ hôn, lâu quá không nhậu nghen, mai mốt rảnh rổi, anh gọi”, hôm sau thấy anh cười trên ti vi, nụ cười đã bất động, không thể tin, người cười đẹp vậy sao có thể thản nhiên ra đi giữa khuya vì đau tim được hả trời. Và bất trắc thì đôi khi không chờ giữa hai lần đám giỗ, không chờ qua một ngày, bất trắc chỉ trong tích tắc, một cô gái ngún nguẩy đuôi tóc, tung tăng bước qua đường vẫn trong tầm nhìn tôi, tôi vẫn chưa chớp mắt thì chiếc xe điên cuồng nào đó đã huỷ hoại cuộc sống của cô rồi, chỉ một phần trăm của giây. Trong những câu chuyện thường ngày quanh ly rượu, chén trà, sau tiếng thở dài, người ta chép miệng, “mới hôm qua…”, “mới cái độp đây mà…”. Bất trắc nhanh đến nỗi khiến người ở lại phải hoang mang giữa tuyệt vọng và hy vọng, giữa có nghĩa và vô nghĩa, bởi rõ ràng thân xác đã nguội rồi, rồi, nhưng cảm giác về người cũng còn nguyên vẹn. Trong veo. Rực rỡ.
Người ta nói nhiều về lằn ranh giữa sự sống và cái chết, nhưng có lẽ đây là những miêu tả hay nhất nó từng đọc nói sự đi-ở. Cảm nhận đời thường chứ không cao siêu triết học (từ tập tản văn Ngày mai của những ngày mai - Tư sầu riêng)

3 nhận xét:

  1. Tui muốn đọc "Đừng bao giờ bỏ cuộc". Liệu đọc xong tui có 'không muốn bỏ cuộc' không?

    Trả lờiXóa
  2. Ờ, còn tui đọc "Anh phải sống" của Khái Hưng, đang định viết "Em phải chết", ai làm nhân vật chính được ha? Vy nhé, "Vy nâu, em phải chết"...Như vậy cũng hợp với chủ đề đi - ở hen. Biết đâu mình viết xong, NN Tư phải khóc thét vì ganh tị???

    Trả lờiXóa
  3. @bà Xì: Cũng còn tùy bà đòi bỏ cuộc gì. Chớ lỡ có kaka nào (ngu ngu)rủ bà theo chồng bỏ cuộc chơi thì tui giấu cuốn này khỏi cho bà đọc luôn. Cho thằng cỏn rinh bà đi cho rồi chớ ở đây miết chắc tui ngày nào không ăn được món nào có ớt là ...tui chết.
    @ông 7: Bộ ông có thù với Tự Lực Văn Đòan??? hay tại không biết ăn sầu riêng??? Hehe, nhưng không biết sao những quyển sách nói về sự đi-ở này cuốn hút em kì lạ.

    Trả lờiXóa

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...