Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Không có gì

Quẫy đạp trong kén để thoát mình bay ra hay chỉ cần bình yên như cây cỏ.
Đã có khi: ngủ vùi, đau bao tử, thấy như bị ai đấm thốc, 
cảm giác não khô trơn không còn giọt máu, bụng đau cồn.
Ta đang ở đâu?Ơ nơi này, nơi đó... 
Lòai người đang chạy theo thứ gì thế kia? 
Ta đang viết gì đây? 
Ta là ai, ngơ ngác 
Sao ta lại có những câu hỏi này? 
Ta có thể bỏ đi tất cả và ung dung, như trên đời này chỉ có ta? 
Ta có thể cứ lẳng lặng mà đi tới, đi tới...? 
Ta đừng bao giờ chạy theo hư danh, ta đừng phục tùng cho những cái không thật. 
Ta hồn nhiên, rồi ta sẽ bình minh. 
Ta cứ nhìn đời bằng con mắt trong. 
Đôi khi ta thấy con người thật lạ lẫm.
Ta sẽ bỏ dần những sân si.
Và khi đó, ta về,
với ta!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...