Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

tình . tình bằng


Có lần dặn bé My khi nó kể về cậu. Mình nên biết người nào thương mình thiệt, người nào giả bộ. Hông phải để xin xỏ gì người ta, mà để trân quý cái tình người ta dành cho mình. Được 1 tấm chân tình của người khác dành cho, quý giá lắm. Dù người ta là ai đi chăng nữa.

Đêm nào cũng nghe sách nói trước và trong lúc ngủ (ở 1 mình mà). Cuốn nghe thường xuyên nhất dạo gần đây là Tự truyện Trần Văn Khê. Điều lôi cuốn đầu tiên là cách hành văn và thứ tiếng Việt xưa chưa cập nhật của 1 người xa xứ mấy mươi năm, rõ ràng, giản dị và dễ hiểu. Thứ nữa là nhân cách sống của bác. Không phải là tài hoa và sự nổi tiếng của tác giả thu hút Vy tui . Mà từ những hành xử và suy nghĩ đời thường của nẫu: bất cứ khi nào biểu diễn nhạc cụ dân tộc, tôi đều mặc áo dài, nhiều người chê tôi thủ cựu, nhưng tôi vẫn giữ lề thói đó (chuyện mặc áo dài dân tộc); ...là người đàn ông trong gia đình, điều đầu tiên và quan trọng nhất phải biết bảo vệ vợ con mình hết sức (chuyện tiến thóai lưỡng nan trước cầu xin khẩn thíết của cô Ba đang bị lao ở giao đọan cuối muốn gặp mặt cháu Hải); tôi rất vui vì có thể làm tròn yêu cầu của Liên Hợp Quốc vừa không phải nói dối nước bạn (chuyện được mời hát ca ngợi lãnh tụ Bắc Triều Tiên)...

Đến nay có 2 lối văn gặt gi Nam bộ tui 'liked' là Bác Khê này (nhờ Tự tuyện Trần Văn Khê) và cụ Sển nọ (nhờ Sài Gòn tạp pín lù). chị Tư tui tính riêng nha.

Bác Mike có lần nói với tụi interns, điều quan trọng nhất không phải tụi con học những giá trị của IOFC được đến đâu, mà là tình bằng hữu của tụi con, việc tụi con từ khắp nơi trên thế giới cùng về đây, rồi có cơ duyên sống với nhau trong mấy tháng qua, giờ cùng ngồi lại đây thành bè bạn. You are friends not because what title you have, how intelligent you are, how much money you can make, but because who you are.

Xuân tràn muôn lối, mọi người vui với thân phận mình và giữ lấy tình yêu, nha!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...