Thứ Bảy, 11 tháng 9, 2010

Lan man (6)

(tranh Stuart Davis)
Ăn hủ mắm ruốc mẹ làm, giống như ăn cả 1 trời tình thương của mẹ (so sánh tình cảm của mẹ với mắm ruốc nghe có trần trụi bốc mùi không ta, nhưng mà tui cảm thấy vậy thiệt đó). Thương cái buổi chiều 2 chị em tui đi chơi mẹ ở nhà làm 1 chảo mắm ruốc thịt cho ngày mai con mang đi , nấu mà phải đem ra đằng sau vì sợ bốc mùi cả nhà. Rồi 2 đứa con ngồi vô tư ăn ăn ăn, sao cái gì mẹ nấu tui cũng thấy ngon.
Lúc nào cũng tự nói với ta nhớ Open đón nhận cái mới, lúc nào cũng tự dặn mình tự dạy mình tự nhắc mình mà sao thấy khoản này còn kém vậy ta?
Viết nhật kí làm tui nhìn mọi thứ được sáng rõ hơn.
Khi người ta mến ai (cho dù chưa biết về người đó nhiều) thì thấy thiệt thoải mái khi trò chuyện. Cái này nhiều khi cũng làm mình "quánh đờ", cái mến mến đó cảm tính quá trời! Mến mà chả biết tại sao! Cũng như có những người khi ở gần cứ ngại ngại e dè sợ sợ, dù người ta đâu đã làm gì mình, đọc được 1 bài thiệt hay giải thích chiện ấy này trên blog TOU.
Hihihi (ở 1 mình thích thì cười sảng chơi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mời bạn còm trong 1 nốt nhạc ♭♩♪♫♬♯ từng tứng tưng...